Chap 18: Phác Tiên Sinh, Tôi Không Phải Gái Bán Dâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Biện Tiểu Công Tử, đến rồi, mời xuống xe." Ngô Diệc Phàm rất lịch sự mở cửa xe, tươi cười rạng rỡ nhìn Biện Bạch Hiền ngồi bất động ở bên trong.

Cậu bé này, nên tiếp đãi chu đáo, không thể đắc tội được.

Nhìn mấy chữ khách sạn Đế Hào Tư to lớn rực rỡ, Biện Bạch Hiền hoảng hốt, chỉ qua hai mươi bốn giờ, cậu lại tới đây.

****

Bên trong phòng 5818, Phác Xán Liệt giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bắt đầu nóng nảy không yên, đã qua nửa tiếng, Ngô Diệc Phàm còn chưa đưa người đến, xem ra gần đây quá buông thả cậu ta rồi !

Hiệu suất làm việc càng ngày càng thấp!

Châm một điếu thuốc, hít mạnh một hơi, đúng là gặp quỷ! Sao trong đầu óc anh tất cả đều là bóng dáng của cậu bé nhỏ đó, phía dưới vốn đã trở lại bình thường giờ phút này lại phục hồi, làm cho anh phát điên!

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa truyền đến, Phác Xán Liệt trầm mặt nhả ra ngụm khói, "Vào đi."

Ngoài cửa Ngô Diệc Phàm rất biết điều đẩy Biện Bạch Hiền núp ở một bên vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, đi chỗ khác.

Trong phút chốc, không khí lập tức yên tĩnh lại, ánh đèn lờ mờ và khói mù lượn lờ bên trong phòng khiến Biện Bạch Hiền không thích ứng được, lấy tay bịt mũi đứng bất động ở một bên.

"Tới đây!" Phác Xán Liệt rất phiền não, tại sao cậu bé này không thể giống như người phụ nữ vừa rồi biểu diễn ở trên giường cho anh nhìn? Khơi lên ham muốn của anh?

Bày đặt đứng ở đó giống như con cá khô giả vờ thuần khiết.

"Phác tiên sinh, tôi không phải trai bán dâm." Hai tay Biện Bạch Hiền nắm chặt khung cửa, cậu bị đưa đến đây không phải là tự nguyện, nhưng lên giường, cậu tuyệt đối không làm!

"Không bán? Không phải tối hôm qua còn ôm bắp đùi của tôi cầu xin tôi mua sao, đừng có ở trước mặt tôi ra vẻ từ chối lại mời gọi!" Giọng nói của Phác Xán Liệt lạnh thấu xương, nét mặt cực kì hung ác.

"Tôi chỉ cầu xin anh mua tôi một đêm." Biện Bạch Hiền bị dọa sợ, giọng nói nghẹn ngào, nhưng cậu vẫn nắm chặt lấy khung cửa, đem vật này thành cọng cỏ cứu mạng duy nhất.

"Qua đây!" Phác Xán Liệt cầm cái ly bên cạnh lên rồi hung hăng quăng xuống mặt đất, bộ dạng lạnh lùng giống như ác quỷ địa ngục.

"Tôi không muốn, giao dịch của chúng ta đã kết thúc." Biện Bạch Hiền run rẩy nức nở nói, cậu  rất hối hận tại sao tối hôm qua mình lại tìm một người đàn ông nguy hiểm như vậy, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng không ai dám đến gần, con ngươi đen láy lộ ra khí lạnh, khẽ ngước mắt là có thể giết người trong vô hình.

Cho tới bây giờ Phác Xán Liệt chưa gặp qua ai dám cãi lời của anh như vậy, từ nhỏ đến lớn, ai cũng đặt anh ở trung tâm, con mồi anh nhìn trúng có thể chạy thoát được sao?

Vẻ mặt âm trầm từng bước từng bước đi về phía cậu bé đang run lẩy bẩy vịn chặt khung cửa, một đấm đánh tới.

"Rầm" một tiếng vang thật lớn, khung cửa lõm xuống một nửa, trong nháy mắt chất lỏng đỏ tươi chảy xuống hoà lẫn với những mảnh gỗ vụn ——

Biện Bạch Hiền sợ đến tê liệt ngã xuống đất, cơ thể càng run dữ dội, cậu cảm thấy người đàn ông này lúc nào cũng có thể sẽ đánh mình, đến lúc đó nhất định sẽ bị mất mạng.

Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền đang ngồi dưới đất lên, động tác thô lỗ cởi sạch đồ của cậu, đặt cậu dựa vào cánh cửa, không có bất kỳ màn dạo đầu nào trực tiếp tiến vào.

"Á!" Biện Bạch Hiền không thuận theo thét lên, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, cảm giác đau đớn như bị xé nứt ra làm cho cậu sắp không chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro