Chương 31: Cường Quyền Ép Bức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi biết anh sao? Gọi điện thoại quấy rầy người khác là hay lắm à? Ngựa của anh bị choáng đầu không phải tinh thần không bình thường chứ! Đi chết đi!" Biện Bạch Hiền nói một hơi rồi cúp máy, tiếp tục bước đi.

Mang tất cả tâm trạng buồn bực không vui đổ hết lên đầu một người xa lạ cảm giác thật là tốt, không cần chịu trách nhiệm, không cần suy nghĩ hậu quả.

Thế nhưng, cậu lầm rồi, người xa lạ này không phải ai khác, chính là Ma vương mặt lạnh Phác đại thiếu gia.

Phác Xán Liệt còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đầu dây bên kia liền truyền đến một hồi mắng chửi đùng đùng tức giận, ngay sau đó là tiếng "tút, tút, tút" vang lên. Anh giận đến mức ném chiếc điện thoại HTC cao cấp trong tay văng đi rất xa, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, đôi con ngươi như căn hầm sâu hun hút dâng lên một tầng sương mờ ảo, lông ngực không ngừng phập phồng, gân xanh trên tay nổi lên.

Kim Chung Nhân ở một bên sợ đến nỗi tái xanh cả lục phủ ngũ tạng, đòn này của ông chủ có thể xảy ra án mạng luôn quá, trời ạ! Cái điện thoại đó là loại số lượng có hạn trên toàn cầu đó! Vỡ tan như thế thật đáng tiếc!

Giọng nói của Biện Bạch Hiền vừa nãy lớn thật, anh nghe rất rõ ràng, quá VIP luôn!

Biện Bạch Hiền hoàn toàn không ý thức được mình vừa lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế nào, khó chịu cúi đầu đi về hướng ký túc xá, đến khi đâm vào một người cậu mới giật mình ngẩng đầu lên.

"Có. . . ." Bệnh à! Không có việc gì thì chạy ra giữa đường đứng làm gì!

Khi nhìn tới gương mặt của người đó thiếu chút nữa cậu cắn phải đầu lưỡi của mình, kinh ngạc mở to mắt, Kim Chung Nhân? Thật may là trời đã tối rồi, không còn nhiều bạn học qua lại lắm, nếu không. . . . .

Cậu liếc mắt nhìn thấy một bóng đen ngồi thẳng lưng bên trong chiếc xe Cayenne thì phản ứng đầu tiên của cậu là___trốn.

Hơi thở tàn độc từ người đàn ông kia tản ra dù cách một lớp cửa xe cậu vẫn cảm nhận được, quá mạnh mẽ, khiến cậu không có dũng khí ở lại.

"Biện tiểu cậung tử, mời lên xe." Kim Chung Nhân mở miệng nói một câu tóm tắt rất rõ ràng, ngắn gọn.

"Nơi này là trường học, các người không được làm bậy!" Biện Bạch Hiền có chút tức giận, người có tiền làm gì cũng cho là đúng sao?

Kim Chung Nhân bất đắc dĩ nâng trán, "Biện tiểu cậung tử, chỉ cần Phác thiếu của chúng tôi muốn, cả trường học này đều là của anh ấy."

Biện Bạch Hiền chợt nhớ tới đêm hôm đó Kim Chung Nhân lợi dụng dì Túc quản gia gọi mình ra ngoài, đây chính là cường quyền ép bức người ta sao? Muốn phản kháng thì đường sống cũng không còn?

"Tôi không muốn đi." Bây giờ tâm tình cậu rất tệ, không muốn đi phục vụ tên đàn ông ác ma kia.

"Biện tiểu cậung tử, Phác thiếu không thích chờ đợi người khác đâu. Hơn nữa, việc này mà ầm ĩ lên thì người chịu thiệt lớn nhất___là cậu." Kim Chung Nhân không để ý tới khuôn mặt uất ức của cậu, càng kéo dài thời gian ông chủ nhất định sẽ tức giận, cho nên anh chỉ có thể mang chiêu uy hiếp ra sử dụng.

Hiện giờ Phác Xán Liệt rất nóng nảy, sắc mặt anh cực kì đen tối, nắm tay cầm bị bóp vang lên ken két, cậu bé chết tiệt này đang làm cai quái gì thế! Nếu không lên xe đừng trách anh không khách khí!

Hơn nữa, chuyện này mà ầm ĩ lên người chịu thiệt lớn nhất là cậu. Trong nháy mắt sắc mặt Biện Bạch Hiền trắng bệch, cậu không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa của những lời này, tâm tình chìm xuống đáy vực.

"Mời. . . ." Kim Chung Nhân biết lời nói của mình đã có tác dụng, vội vã mở cửa xe.

Cho dù không tình nguyện, cậu cũng biết mình không còn đường lui, cậu hạ quyết tâm leo lên xe. Nhưng vừa lên xe cậu liền hối hận, quanh người người đàn ông kia tản ra hơi tàn ác bao phủ cả người cậu, khiến cậu hít thở không thông.

Mà sắc mặ của anh thật dọa người, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ngay lập tức.

"Lái xe." Phác Xán Liệt lạnh lẽo mở miệng.

Trương Nghệ Hưng đi phía sau vừa vặn nhìn thấy Biện Bạch Hiền leo lên chiếc xe kia, không đợi anh đi đến hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã vội vã leo lên xe đi rồi.

3Y6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro