Chương 32: Sau Này Còn Dám Nữa Không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32: Sau Này Còn Dám Nữa Không?

Editor: Overdose

"Thả tôi xuống! Tôi muốn về trường học!" Biện Bạch Hiền cảm thấy không chịu nổi bầu không khí lạnh lẽo cứng ngắc này, kịch liệt xoay mở tay nắm cửa, đáng tiếc cửa xe đã khóa, chỉ phí cậung vô ích thôi.

"Câm miệng!" Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Phác Xán Liệt lạnh lùng liếc cậu một cái, gương mặt đầy sự tức giận ấy đáng sợ đến mức cậu buông lỏng tay ngay lập tức, toàn thân co rút lại, dựa sát vào cửa xe không dám nhúc nhích.

Cậu bé đáng chết! Mỗi lần nhìn thấy mình liền tránh ra xa, bộ dạng của anh hung ác lắm sao?

"Qua đây." Anh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói nhất định không cho phép cự tuyệt.

Biện Bạch Hiền bất động, trong lòng uất ức muốn chết, tại sao! Tôi đã lên xe rồi anh còn muốn thế nào nữa!

Phác Xán Liệt cảm thấy rất ghét phải khai thông tư tưởng cho cậu bé này, trực tiếp kéo cậu đang ngồi cạnh cửa đặt lên đùi mình, lập tức liền nhận phải sự kháng cự của cậu, tiếp theo là tiếng thét chói tai vang lên.

"A!"

"Câm miệng cho tôi!" Phác Xán Liệt lạnh lùng quát, trong mắt là sự tức giận đang dâng trào.

Kim Chung Nhân thương hại nhìn Biện Bạch Hiền qua gương chiếu hậu, đồng thời trong lòng vô cùng khâm phục dũng khí của cậu, đúng là đệ nhất trong lịch sử từ trước đến nay!

Con ngươi đen nhánh của Biện Bạch Hiền nhanh chóng dâng lên một mảng sương mù, hàm răng khẽ cắn vào cánh môi mềm mại, muốn khóc lại không dám khóc, bộ dạng bé nhỏ vô cùng uất ức.

"Mới vừa rồi mắng chửi người khác vui vẻ lắm mà! Sao bây giờ lại không dám nữa?" Âm cuối Phác Xán Liệt hơi cao giọng một chút, lạnh như băng, một tay nâng cằm Biện Bạch Hiền lên, trong lòng cực kì phiền não, cậu bé đáng ghét này chỉ biết khóc! Dáng vẻ hung hăng liều lĩnh mắng chửi người ta lúc nãy đi đâu mất rồi?

Mới vừa rồi? Người lạ vừa gọi điện chính là. . . . . . anh ta?

Biện Bạch Hiền cảm thấy mình đúng là xui xẻo đến tận cùng! Nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, dường như muốn chảy ra ngay lập tức.

"Không được khóc!" Tay phải Phác Xán Liệt nắm cái cằm thon gầy của Biện Bạch Hiền, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình, giọng nói thô bạo lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

"Tôi muốn khóc đấy, anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi! Tại sao lại cướp đoạt tự do của tôi! Đồ khốn kiếp! Tên ác ma! Tôi ghét anh! Ghét loại người có tiền tự cho mình là đúng, ăn trên ngồi chốc lấy quyền đè người!" Trong lòng Biện Bạch Hiền cực kì khó chịu, bị anh trai từ chối vốn đã khó chịu rồi, tên ác ma này lại cố tình không buông tha cậu, cậu hung dữ gào lên, tất cả uất ức trong lòng lập tức bộc phát.

"Không nhìn ra cậu cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy!" Phác Xán Liệt gia tăng lực đạo trong tay, con mắt đen láy dần híp lại, ẩn chứa sự tức giận sắp bùng nổ.

Biện Bạch Hiền bị đau đến nhíu chặt lông mày, người đàn ông này làm bằng sắt sao? Cậu có cảm giác như cằm mình muốn trật khớp ra đến nơi, không chịu được cố gỡ tay anh ra, ánh mắt quật cường nhìn anh chằm chằm.

Sức lực của cậu đối với Phác Xán Liệt mà nói chỉ là mèo con gãi ngứa, không hề có một chút tác dụng nào, lực đạo giữa các ngón tay anh không tự chủ tăng thêm rất nhiều, Biện Bạch Hiền đau đến mức nước mắt muốn ào ạt tuôn xuống, nhưng quật cường trong mắt thì không giảm đi chút nào.

"Sau này còn dám nữa không?" Giọng nói đầy uy hiếp.

Biện Bạch Hiền nghĩ chỉ muốn phun vào bản mặt lạnh lùng của tên đàn ông này một bãi nước miếng! Nhưng cậu biết như vậy sẽ càng chết thảm hơn, mà thật ra cậu cũng không dám làm việc đó.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi cậu đột nhiên vang lên, tiếng chuông này là cài đặt riêng cho anh trai, thế nhưng lúc này vang lên lại giống như khúc nhạc đoạt hồn, khiến cậu càng lúc càng căng thẳng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro