Chap 102: Làm thế nào để tiếp tục yêu?(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lòng bị quậy đến rối loạn, Baekhyun theo bản năng rụt tay về không ngờ lại kinh động anh.
Thân hình anh cao lớn động đậy, còn chưa mở mắt, cánh tay đặt trên eo nhỏ của cậu đã siết chặt, đem thân thể trần trụi mềm mại hướng vào trong ngực anh, chòm râu ngắn ngủn ở cằm nhẹ cọ vào đầu vai trắng của cậu, cảm giác ngứa một chút làm cho Baekhyun rụt lại người.
Anh nhếch môi cười khẽ, sau đó mở mắt ra.

"Chào buổi sáng."

Baekhyun ở trong ngực anh nhẹ giọng hướng tới anh chào buổi sáng.
Anh "Ừ" một tiếng, đem cả người cậu đè ở phía dưới, cúi đầu hôn cậu.
Môi mỏng từ cái trán trắng noãn, đến cặp mắt nửa khép nửa mở, rồi đến gần gò má mềm mại, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng, sau đó hướng lỗ tai cậu nhỏ giọng nói:

"Chào buổi sáng."

Chỉ một cái hôn chào buổi sáng lại khiến Baekhyun toàn thân mềm nhũn, trong con ngươi có chút mê muội, trong đầu nhớ lại kích tình hôm qua, thân mật vô cùng, gò má mềm mại của cậu càng thêm đỏ.

Chanyeol ở trên giường cũng có lúc kiên nhẫn nhẹ nhàng dụ dỗ cậu như thế, để cho cậu sôi trào trong bể dục, để cho cậu khóc cầu xin anh, thế nhưng chính là cậu lại làm cho anh giống như là thế nào cũng muốn không đủ, anh dũng mãnh để cho cậu càng ngày càng không chịu nổi....

"Em . . . . . Em muốn dậy. . . . . ."

Cậu vội vàng hấp tấp đứng dậy, phủ lên áo ngủ để bên giường, xuống giường, nhanh chóng thoát khỏi ngực của anh.
Thật sự nếu không trốn, khẳng định anh sẽ tiếp tục, sau đó, chuyện gì cũng không thể sửa chữa được.

Nhìn bóng dáng cậu vội vàng rời đi, đáy mắt Chanyeol chưa bao giờ dâng lên ấm áp như vậy. Có lẽ như vậy là tốt, không nên quá nóng nảy, sẽ hù dọa đến cậu, cứ như thế đi.
Kể từ sau khi bị thương, khi trở về nhà, tất cả mọi người đều phát hiện mối quan hệ giữa Chanyeol và Baekhyun có sự thay đổi rất lớn, cụ thể thay đổi như thế nào thì mọi người không nói ra được, bởi vì bọn họ giống như trước, ngủ cùng phòng, nói chuyện với nhau không coi là hơi nhiều, nhưng chỉ cần lúc bọn họ ở chung thì không khí có chút làm người ta đỏ mặt.
Rõ ràng không có cử động thân mật gì, thậm chí có lúc bọn họ chỉ nhìn thẳng vào mắt nhau nhưng vẻ mặt thực sự quá mập mờ...
Chanyeol đang nhìn cậu, trong ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo giống như có cảm giác cưng chiều, mà Baekhyun khi thấy anh thì mắt chợt sáng lên, sau đó lại như mịt mờ, gương mặt hồng hồng không nói ra được.

Dĩ nhiên Chanyeol trước mặt mọi người cho tới giờ đều là khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm, khuôn mặt cười rất ít thấy chỉ là gần đây hơi thở lạnh lẽo trên người anh cũng không ít.
Như hôm nay tâm tình của Park  tổng tài có vẻ như đặc biệt tốt!
MinHo cẩn thận quan sát từng li từng tí gương mặt của Chanyeol, lông mày hơi nhíu lại, dùng một giọng nói vô cùng cẩn thận để báo cáo công việc.
Hôm nay cũng không phải là một ngày đặc biệt tại sao lại có chuyện kì quái vậy? Hắn nhìn thấy trên mặt Chanyeol lâu lâu lại cười một cái. Hay là hắn hoa mắt?

"MinHo, muốn hỏi gì cứ hỏi đi."

Sau khi MinHo báo cáo công việc xong, mặt ngây ngốc đứng nhìn Chanyeol, nếu như anh không biết hắn có lời muốn hỏi cũng đã không xứng làm ông chủ của MinHo rồi.

"Không có việc gì, thuộc hạ đi ra ngoài trước."

Thảm rồi, ông chủ của hắn uống lộn thuốc gì sao, còn gọi hắn là MinHo, hắn phải nhanh chóng rời đi thôi.
Nhưng khi đi tới trước cửa, nghĩ tới chuyện gì đó lại quay đầu lại hồi báo một câu:

"JongDae đưa cậu chủ ra ngoài sắp trở lại rồi."

Chanyeol giống như là trầm tư hồi lâu, sau đó mới toát ra một câu:

"Ta biết rồi."

Đúng vậy, biết. Bởi vì đây là anh phân phó, kêu JongDae không cần việc gì cũng báo cho anh biết, để cho cậu tự làm những việc cậu thích.
Chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ là được rồi.

**

Baekhyun xách theo một túi đồ nặng nề từ trong thang máy bước ra ngoài.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong cậu chợt nhớ tới, gần nửa năm trước, cậu có một chuyện làm chưa xong lại bỏ dở, đó chính là nhà của cậu bị yêu cầu dỡ bỏ, nhưng bởi vì thấy con trai cậu và còn dây dưa với Chanyeol nên cậu đã quên mất.
Cậu còn có nhiều đồ không có mang đi, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng cậu không vứt được. Cho nên cậu vội vã nói với Chanyeol một tiếng rồi sau đó để JongDae đưa cậu trở về nhà.
Mà cậu không xác định là mình sẽ dọn nhà đến khi nào, cho nên kêu JongDae trở về trước, không nghĩ tới vốn cho là ít đồ thôi, không ngờ lại nặng như vậy.
Sớm biết như vậy sẽ để JongDae ở lại giúp cậu cầm, cũng may đi tới con đường ở xã khu, cậu có thể thuê xe trở về.
Thường ngày ở dưới cây đại thụ trong xã khu đều rất náo nhiệt nhưng bây giờ lại là một cảnh hoang vu. Cậu đứng ở dưới lầu, nhìn ngôi nhà cậu từng ở có bao nhiêu kí ức ngọt ngào bây giờ đang có lệnh quy hoạch, không bao lâu nơi này sẽ hoàn toàn thay đổi, không còn cái gì được lưu lại.
Có lẽ cuộc sống mới đang chờ cậu, cậu không thể suốt ngày chôn mình vào đau thương không bước ra, vết thương sâu sẽ càng đau hơn, cũng không khỏi được, cậu không thể vì quá khứ mà để cho mình không có một tương lai tốt đẹp.
Cậu còn có con trai để thương, còn có người không bao giờ nói lời yêu với cậu ở bên cạnh cậu, vậy thì đủ rồi.
Cái chỗ này là lần cuối cùng cậu trở lại!

"Baekhyun, thật sự là em đã trở lại?"

Một tiếng kêu vui mừng từ phía sau truyền đến, còn chưa kịp quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười quen thuộc đã xuất hiện trước mặt.
Trên thế giới này, có ít người có được duyên phận kỳ diệu, Baekhyun cũng không biết vì sao ở thời điểm bàng hoàng luống cuống sẽ gặp người bạn thanh mai trúc mã của mình là XiuMin.

"Anh XiuMin, em trở về lấy ít đồ, anh thì sao?"

Baekhyun cười nhạt, ngày đó đi qua, hai người cũng chưa có gặp mặt. Chuyện của Chanyeol khiến cho cậu bận rộn, cho nên quên mất gọi điện thoại hỏi thăm XiuMin có khỏe hay không....

"Anh vừa lúc đi ngang qua mà thôi. Baekhyun, cái đó. . . . . . Park tổng giám đốc anh ta không có sao chứ?"

XiuMin có chút lúng túng hỏi. XiuMin dù có ngốc thế nào cũng nhìn ra được Chanyeol yêu Baekhyun rất nhiều.
Có lẽ cái cách thể hiện tình cảm của Chanyeol hơi cực đoan một chút, nhưng có thể làm cho một người như Chanyeol yêu, làm sao có thể không nói đây là chuyện đáng quý đây?
Vì tình yêu mà không ngại tổn thương chính mình, người như thế giống như một loại hoa anh túc, làm người ta mê muội không buông tay được!

"Không sao, anh ấy không có việc gì."

"Không có việc gì là tốt rồi. Đúng rồi, Baekhyun, anh không còn công tác ở Park thị nữa, đây là số điện thoại của anh."

Có rảnh rỗi thì ra ngoài ngồi cùng nhau nói chuyện một chút, những lời này anh không nói ra bởi vì anh biết có lẽ lần này thấy được Baekhyun sau này sẽ ít có cơ hội gặp lại, dù sao người như Chanyeol không thể nào để cho người của mình xuất đầu lộ diện. XiuMin từ trong túi lấy ra tờ giấy.

"Anh XiuMin, tại sao? Có phải anh ấy gây khó dễ cho anh?"

Baekhyun nhận tờ giấy tuy nhiên không có nhìn mà nhìn thẳng XiuMin.
Sao lại không làm ở Park thị nữa? Anh XiuMin có phải ở Park thị không đượt tốt không? Tuổi còn trẻ mà đã làm vị trí Tổng giám sát, nghỉ việc rồi có phải đáng tiếc lắm không? Tên tiểu nhân Chanyeol này, mình phải về tìm anh nói chuyện mới được.

"Anh XiuMin, em trở về tìm anh ấy nói chuyện."

Muốn dùng lực nhấc đồ dưới đất lên nhưng cánh tay bị kéo lại.....

"Baekhyun, không phải vậy. Park tổng không có làm khó anh. Chỉ là trong khoảng thời gian này có một ít chuyện, anh cảm thấy muốn đổi hoàn cảnh làm việc để làm lại từ đầu. Hơn nữa anh cảm thấy mình ở trong lĩnh vực này còn nhiều thứ chưa rõ, nên thừa dịp muốn ra nước ngoài tu nghiệp cũng tốt."

"Như vậy, cũng tốt. Anh XiuMin, vậy em chúc anh lên đường thuận lợi, học hành thành tài."

Baekhyun thật lòng vươn tay. Người trước mắt này, là người quen thuộc nhất ở bên cạnh cậu rất lâu, giống như anh trai của cậu....

"Baekhyun, nếu chúc phúc anh, không bằng, hãy cùng anh đi ăn một bữa cơm, có thể không?"

Những năm qua, hai người gặp mặt chỉ ăn những món thức ăn nhanh, rất nhanh chóng, chưa có bữa ăn chân chính nào ngồi lại nói chuyện thật lâu.
Anh lần này không xác định khi nào trở lại, cũng không biết về sau có cơ hội gặp cậu cùng ăn không, cho nên anh mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Baekhyun thừa nhận mình không có cách nào cự tuyệt XiuMin......

"Đi thôi. Đi ăn ở nơi nào?"

"Đến nơi sẽ biết."

Sau khi lên xe, XiuMin cười cười nói ra....
Baekhyun không nghĩ tới, hai người tới dùng cơm ở quán của XiuMye chị gái XiuMin mới mở.
Giữa trưa mùa hè an tĩnh, sau khi cơm nước xong, uống một ly Capuchino thật đúng là hưởng thụ. XiuMye sau khi đưa cà phê lên nhìn Baekhyun cười sau đó đi xuống....

"Baekhyun, khi nào em kết hôn nhớ cho anh biết một tiếng."

XiuMin quậy ly cà phê. Anh chỉ có thể làm vậy thôi, Baekhyun cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi....

"Anh XiuMin, cảm ơn anh."

Cậu ngước mắt nghiêm túc nhìn XiuMin.....

"Anh thật tốt cho nên xin anh nhất định phải hạnh phúc, được không?"

"Em lo chuyện của mình cho tốt đi là được, anh xem ra thì Park tổng tài đối với em thật tốt."

"Anh XiuMin, anh không cần gọi anh ấy là Park tổng tài có được không?"

Khó có khi Baekhyun có thể ở trước mặt XiuMin cười nhẹ nhõm như vậy. Đau khổ những năm gần đây đã thật có thể kết thúc rồi....

"Vậy em kêu anh phải gọi anh ta như thế nào? Anh không quen anh ta, nhiều lắm chỉ coi là biết thôi, như thế không tính."

"Được rồi!"

Baekhyun không thể không thừa nhận điều XiuMin nói. XiuMin quả thật không quen anh ấy, XiuMin cũng không phải là cấp dưới của anh ấy, cũng không thể kêu một tiếng "cậu ấy". Như vậy thật kì quái.
Mười phút sau, vợ chồng XiuMye đã hết bận nên cùng bọn họ nói chuyện phiếm. Từ lần bắt cóc trước, bọn họ chưa có gặp lại Baekhyun nên hôm nay, bữa trưa này để ôn chuyện, thời gian từ trưa cho đến xế chiều trôi qua lại tới buổi tối, thời gian theo những câu chuyện cười mà trôi qua....

"Cha, cha và ba ăn cơm chưa?"

Buổi trưa trong màn hình là khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào khiến mặt Chanyeol đang âm trầm bỗng hòa hoãn xuống....

"ChanChan có nghe lời hay không? ChanChan nhớ cha với ba rồi sao?"

"Mấy ngày nữa cha cùng ba đi thăm ChanChan có được không?"

Thì ra là tiểu tử bắt đầu nhớ hai người....

"Dạ được! cha, ba đâu?"

"Ba, ừm... ở dưới lầu. Ngày mai ba sẽ nói chuyện với con qua video được không?"

Vừa nhắc tới người kia tâm tình của Chanyeol liền "tốt" lên, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ đã bảy giờ tối, anh mặc kệ cậu ở chỗ nào, cậu về trễ như vậy lại không gọi điện thoại về nhà sao?

"Cha, cha không được khi dễ ba nha! Con muốn đi ngủ trưa cùng bà nội!"

Màn ảnh bên kia, Bà Park mở cửa đi vào, thấy ChanChan đang nói chuyện phiếm cùng Chanyeol.....

" Chanyeol, gần đây con và Baekhyun vẫn tốt chứ?"

Ôm lấy ChanChan, Bà Park nhẹ giọng hỏi....

"Mẹ, làm sao mẹ cho rằng chúng con không tốt?"

Tâm tình của anh có thể thấy rõ sao?

"Mẹ thấy hôm nay tâm tình của con có vẻ không tốt."

Dù là thời gian con trai bà ở cạnh bà rất ít nhưng bà vẫn nhìn ra được tâm tình của nó không tốt...

"Hai người đi ngủ trưa đi thôi."

Chanyeol rõ ràng không muốn nói đến cái vấn đề này....

"Baekhyun đâu?"

"Cậu ấy ở dưới lầu chuẩn bị dùng cơm, mẹ, con đi xuống."

Lần này, Chanyeol quả quyết tắt máy.....

"Ông chủ, có muốn đi ăn cơm không?"

Ngoài thư phòng truyền đến thanh âm của JongDae....

"Chờ thêm chút nữa."

Chanyeol nhìn ngoài cửa sổ một chút, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi rồi, cuối cùng ánh mắt cũng đang từ từ hạ xuống.
Chờ đợi, vẫn đợi đến màn đêm buông xuống, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Baekhyun....
Thư phòng không mở đèn, âm u, chỉ có bóng tối xen kẽ chút ánh lửa chứng minh có người đang ở trong. Ánh lửa lúc sáng lúc tối thỉnh thoảng chiếu rõ khuôn mặt trầm tĩnh của anh.
Rốt cuộc, Chanyeol nhấn tắt điếu thuốc trong tay, trầm mặc thật lâu, lấy điện thoại di động ra lẳng lặng bấm số điện thoại....

"Cậu ấy ở nơi nào?"

Đầu bên kia điện thoại di động truyền tới tin tức, trong mắt anh từng chút sáng hạ xuống, hỏa khí trong lòng tràn ra. Anh bình tĩnh tắt điện thoại, đứng lên đi ra khỏi thư phòng.
Baekhyun cự tuyệt ý tốt của XiuMin muốn đưa cậu về, cậu đã làm phiền họ cả ngày, cậu đã thấy băn khoăn, còn phiền XiuMin đưa cậu về, càng không nên.
Mà XiuMin cũng biết Chanyeol là loại người như thế nào, sau chuyện lần trước nên cũng không kiên trì nữa.
Từ taxi bước xuống, ánh trăng tối nay rất đẹp, Baekhyun lúc vừa xuống xe, hộ vệ canh giữ phía ngoài đã ra ngoài giúp cậu cầm đồ vào.
Cậu bước lẹ chân, đi qua sân cỏ, từng bước từng bước hướng tới biệt thự, ánh trăng chiếu bóng cậu, đại sảnh sáng ngời đã hiện ra trước mắt.
Cậu chưa từng coi nơi này là nhà nhưng tối nay khi cậu thấy biệt thự này trong lòng dâng lên cỗ ấm áp, chỉ vì anh đang ở nơi này. Cho nên cảm thấy an tâm. Giống như chỉ có nơi này là điểm dừng chân cuối cùng của cậu....

Chúng ta là sao? Chanyeol !
Baekhyun vừa đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy Chanyeol rất an tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhìn thấy cậu đi vào, anh rất tự nhiên ngước mắt.
Cậu không có chút phòng bị nào liền nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn cậu, Baekhyun chợt cứng đờ, không có cách nào nhúc nhích.

"Ông chủ có muốn ăn cơm không?"

Vú Lee từ phòng bếp ra ngoài vừa hay nhìn thấy Baekhyun, trên mặt hiện lên nụ cười.
Ông chủ một mực chờ cậu chủ trở về cùng ăn cơm sao? Vậy giờ cậu chủ đã trở lại, có thể ăn cơm chứ? Cũng sắp chín giờ tối rồi.

"Không cần, vú Lee, bà đi xuống trước đi."

Chanyeol chỉ là nhẹ nhàng một tiếng, tất cả mọi người ngoan ngoãn biến mất, cho dù là không có nhắc đến nhưng hộ vệ cũng biết thời mà đi xuống.

"Anh chưa ăn cơm sao?"

Cho đến khi xác định không còn ai ở đây, Baekhyun đi tới bên cạnh anh nhẹ giọng hỏi, không thể phủ nhận khi nghe vú Lee hỏi anh có ăn cơm không thì trong lòng cậu một cảm giác ấm áp tràn lên đầu, thì ra anh còn để ý tới cậu, một chi tiết nhỏ cũng không hề coi thường.
Anh nhất định chờ cậu về mới ăn cơm. Người như Chanyeol lại đợi cậu? Nhưng sao anh không gọi điện cho cậu? Nếu như biết anh đang đợi cậu, cậu nhất định sẽ chạy về.
Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng, Chanyeol tức giận thế nào cũng không dám phát tiết trên người cậu. Chanyeol....giống như đang giận chính mình, anh đứng lên, đi lên lầu.
Cái gì? Cứ như vậy? Không có nghi ngờ, ngay cả chào hỏi cũng không có, cũng không trả lời cậu, có chuyện gì xảy ra rồi?

"Chanyeol . . . . . ."

Khi bước chân của anh sắp bước lên cầu thang, Baekhyun mở miệng gọi anh. Mặc dù không biết vì sao anh giận, chỉ là cậu không muốn anh đi.
Khi nghe được âm thanh của cậu, Chanyeol dừng lại nhưng không xoay người, Baekhyun từ từ đi tới phía sau anh......

"Chanyeol, hôm nay em đi ra ngoài chỉ là..."

Anh chợt quay đầu dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu.....

"Em không cần nói với anh những thứ này."

"Hả?"

Baekhyun nới rộng tròng mắt ra, anh chẳng lẽ biết cậu muốn nói gì sao?

"Em không phải là gì của anh, em muốn tìm ai, muốn làm gì không cần phải báo cáo với anh."

Khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, gặp XiuMin, con mẹ nó, cậu muốn gặp cậu ta, không cần nói cho anh biết, hôm nay họ trò chuyện vui vẻ, anh không muốn nghe.
Anh có ý gì? Anh biết cậu hôm nay gặp XiuMin sao? Không ngờ nhiều năm như vậy, khi ở bên anh, nhất cử nhất động của cậu đều không thoát khỏi tầm mắt của anh.

" Em và anh XiuMin chỉ ăn cơm mà thôi, giữa chúng em không có gì..."

"Không cần giải thích với anh quan hệ giữa em và anh ta."

"Vậy anh bây giờ muốn như thế nào?"

Trong giọng điệu có sự bất mãn. Chanyeol thật nghĩ cậu có tính lăng nhăng sao? Rõ ràng buổi sáng còn tốt, tối quay lại thì dùng khuôn mặt khác đối với cậu. Là sao chứ? Bộ dạng của anh cùng với lần dạ tiệc ở Tokyo khi thấy cậu cùng Tao khiêu vũ là giống nhau, chẳng lẽ anh đang ghen?

"Chanyeol , anh đang giận em ăn cơm cùng anh XiuMin sao?"

Nhìn Chanyeol mang sắc mặt ngày càng khó coi, Baekhyun
lại cười.....
Trời ạ, bộ dạng Chanyeol ghen làm sao có thể đáng yêu như vậy? Hoàn toàn không như lần trước, rõ ràng là ghen. Lần này xem ra cực kì khó chịu!

"Baekhyun, đừng ở trước mặt anh nói đến anh ta! Chuyện của em không liên quan đến anh."

Thấy cậu cười, Chanyeol càng thêm tức giận, đẩy tay cậu ra, lên lầu....

Không liên quan? Mới là lạ! Nhưng anh đã quyết định để cho cậu ở bên cạnh anh sống thật vui vẻ nên không tạo áp lực lên cậu, dù là anh hận chết XiuMin cũng không dám làm cậu khổ sở.
Chanyeol anh đời này chưa bao giờ bị uất ức như vậy! Buồn cười sao? Anh tức chết? Nếu tiếp tục ở chung nữa, anh không bảo đảm anh sẽ không bóp chết cậu.

Baekhyun bưng đồ ăn của vú Lee đã làm đứng ở bên ngoài thư phòng. Ai bảo cậu mềm lòng! Nghe nói anh từ trưa đến giờ chưa ăn, sợ anh đói bụng, cậu như người hầu, hấp ta hấp tấp liền lên lầu.

"Cậu chủ, ông chủ, người. . . . . . không vui."

Thấy Baekhyun đứng ở bên ngoài thư phòng, MinHo nhẹ giọng nói.
Hắn chỉ có thể nói như vậy, nhưng nguyên nhân ông chủ không vui chỉ có một, chính là người đang đứng trước mặt này. Ông chủ đối với cậu chủ là loại tình cảm gì không có người nào rõ hơn hắn.
Ông chủ là người đứng đầu Đông Nam Á, tùy tiện giậm chân một cái thì cũng động đất ba phần rồi. 
Nhưng ông chủ của hắn vì một cậu trai nhỏ nhắn trước mặt này mà bị đạn làm thương hai lần, mặc dù mỗi lần đều là có dự tính, nhưng thì ra ông chủ lại yêu cậu chủ nhiều như vậy, yêu ngay cả tính mạng mình cũng không cần.
Cậu chủ sau khi rời đi ba năm, hắn đã từng nghĩ ông chủ sẽ sống tốt. Dù sao loại tình yêu này, theo thời gian trôi qua sẽ từ từ quên lãng, bọn họ đều tin tưởng rằng người như Chanyeol không gì không làm được.
Nếu như đêm đó không vô ý gặp, hắn cũng sẽ cho là vậy.

Đêm đó đã khuya, ở Thái Lan, hắn thật ra không cần cả đêm canh giữ bên cạnh Chanyeol, bởi vì ở đây an toàn hơn. Nhưng đêm đó MinHo thế cho một huynh đệ gác đêm, đi dọc hành lang dài chợt nghe trên thư phòng có tiếng nhỏ vang lên.
Thư phòng là nơi riêng tư của Chanyeol, mà thời gian này có lẽ Chanyeol  đã ngủ mới đúng. Hắn cẩn thận đi lên lầu, cửa thư phòng nửa mở, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một nháy mắt hắn sợ ngây ngời.
Ở trong mắt hắn, Chanyeol luôn tỉnh táo hoàn hảo sẽ chưa bao giờ luống cuống vậy mà lại say rượu.
Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể thấy Chanyeol không bao giờ để tinh thần bị tê liệt, Chanyeol không động vào ma túy, rượu hay thuốc lá có cũng được, không có cũng không sao, cũng chưa từng thấy Chanyeol say rượu, bởi vì tự chủ của Chanyeol rất tốt.
Nhưng ngày đó hắn mới biết, thì ra dáng vẻ Chanyeol say là vậy. Mười mấy bình rượu mạnh xếp chỉnh tề ở trước mắt, một ly uống không hết để ở mép bàn, mùi rượu bay đầy phòng.
Mà Chanyeol cứ như vậy lẳng lặng nằm ở trước bàn, ngay cả khi hắn đi vào cũng không biết, ánh mắt chỉ là yên lặng nhìn vào bàn tay đang mở ra.
Hắn rất cẩn thận từng bước từng bước đến gần, sau đó nhìn thấy thứ đồ ở trong tay Chanyeol có thể khiến người ta hoa mắt, là chiếc nhẫn kim cương, cái chiếc nhẫn quen thuộc đó làm lòng hắn đau.
Đó không phải là đồ mà Chanyeol sau khi chảy máu liền kêu hắn tìm về sao?
Mãi cho đến một đêm kia, MinHo cũng hiểu được thì ra là cậu chủ đã để lại cho Chanyeol vết thương sâu như vậy, nó ở trong lòng Chanyeol, cứ làm cho đau đớn, cứ làm cho tan nát.
Cậu chủ không có ở bên cạnh Chanyeol, Chanyeol khó chịu khổ sở như vậy, dù có cậu chủ nhỏ, dù ông chủ rất thương ChanChan nhưng hắn biết thật ra ông chủ không có vui vẻ.
Cậu chủ không phải là liều thuốc tốt cho ông chủ, cậu chủ là của thuốc độc của Chanyeol, không cẩn thận sẽ mất mạng, nhưng ông chủ biết rõ là độc mà vẫn muốn uống.
Nói thật MinHo không thích Baekhyun vì cậu ở trong hôn lễ mà bỏ chạy, khiến Chanyeol chút nữa mất mạng, nhưng Baekhyun là người mà ông chủ dùng tính mạng của mình để yêu, điều hắn có thể làm là không để cho Chanyeol mất mạng.....

"Không sao, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy."

Đối với MinHo, Baekhyun cũng không có quen lắm, chỉ có thể nói biết anh ta là người thân cận nhất bên cạnh Chanyeol , bởi vì anh ta rất ít xuất hiện trước mặt cậu.
MinHo không nói gì thêm, hắn lẳng lặng lui xuống. Bởi vì hắn biết rõ không còn chuyện của hắn nữa.
Bên ngoài thư phòng truyền tới "Cốc cốc" một tiếng, khiến lòng của Chanyeol phiền não đến điểm cao nhất ....

"Đi xuống. Không có việc gì không nên tới quấy rầy ta."

Tiếng gõ cửa ngừng lại, một giây kế tiếp, cửa không hề báo động trước được đẩy ra....

"Ta nói đi xuống. . . . . ."

Lời nói lúc ngẩng đầu trong nháy mắt dừng lại, cái gương mặt cười nhẹ nhàng của người đó đi vào, thẳng đến trước mặt anh.

"Tại sao lại không ăn cơm? Như vậy rất dễ đau dạ dày."

Thanh âm Baekhyun êm ái, an tĩnh ở trong thư phòng vang lên.
Trong lúc nhất thời, Chanyeol cho là mình sinh ra ảo giác, người này sao lại đối với anh dịu dàng như thế? Nhưng vừa nghĩ đến cậu cùng XiuMin cười rất nhiều, trong lòng khó chịu, sắc mặt anh lập tức cứng ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro