Chap 103: Làm thế nào để tiếp tục yêu?(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ăn một chút có được hay không? Những món này đều là món anh thích đó."

Đặt thức ăn trong tay xuống bàn, nhìn một đống tài liệu trên bàn, anh còn nhìn vào màn hình vi tính, cậu lắc đầu thở dài....

"Em đi vào làm gì?"

Thanh âm của anh khàn khàn, tầm mắt lại thả vào máy vi tính, trời mới biết tâm tư của anh không để vào đó.....

"Đưa cơm cho anh ăn, thử một chút xem có phải rất ngon không?"

Cười gắp lên một ít thức ăn bị cháy bên ngoài, cậu khoái trá hỏi anh. Mở mắt nhìn chằm chằm màn ảnh, vẻ mặt của anh đơ ra....

"Anh không rảnh." 

"Không rảnh? Bận rộn gì đi nữa cũng phải ăn cơm."

Cậu đi tới trước bàn làm việc, lớn mật ngăn trước máy vi tính.....

"Tránh ra."

"Anh đuổi em đi, em sẽ tránh ra."

Anh nhìn chằm chằm cậu.

"Em có biết mình nói gì không hả?"

Âm trầm hướng cậu gầm nhẹ....

"Em muốn anh ăn cơm, không cần mỗi ngày làm việc đến khuya, tránh làm hại sức khỏe."

Baekhyun làm bộ không nghe thấy giọng điệu tức giận của anh, nửa ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười.
Chanyeol vĩnh viễn không học được cách tỉ mỉ săn sóc cơ thể là như thế nào, mặc kệ anh giận như thế nào, nhưng cậu đã hạ thấp tới mức này, anh cũng phải động lòng một chút chứ?

Nhìn anh, lông mày xinh đẹp nhíu thật chặt, ngón tay mịn màng còn không nghĩ mình muốn làm gì đã vội sờ vào lông mày của anh, nhẹ nhàng xoa, giống như là muốn đẩy lên rồi chà sát.
Bởi vì nửa khom người nên ngực của cậu cùng da thịt trắng như tuyết có một chút xíu lộ ra do cổ áo trễ xuống, vừa nghĩ tới cậu hôm nay mặc áo này ở cùng một chỗ với tên XiuMin chết tiệt kia, hỏa khí của Chanyeol vừa mới hạ xuống lại túa lên, đưa tay kéo cậu vào trong ngực....

"Sau này không cho phép mặc kiểu áo này nữa."

Không biết làm sao mà ngồi trên đùi anh, anh nói cái gì, cậu mặc cái áo này có gì không đúng sao? Baekhyun cúi thấp xuống nhìn quần áo mình, không có lố lăng cũng không có dính thứ gì...

"Nơi này chỉ có thể để một mình anh nhìn."

Kèm theo âm thanh khàn khàn của anh vang lên, tay của anh nói cho cậu biết đáp án.
Trời ạ, cậu chưa từng nghĩ đến mình chỉ là ở trước mặt anh cuối người xuống thôi, vậy mà cũng bị anh nhìn thấy hết. Mặc dù hai người có nhiều năm quan hệ thân mật như thế, nhưng cậu vẫn còn xấu hổ...

"Ăn cơm trước, có được hay không? Đợi lát nữa sẽ bị nguội. . . . . ."

Khi ở trong ngực của anh, cậu không được tự nhiên mà giãy giụa, lại rước lấy động tác càng nhiệt liệt của anh....

"Đừng động tới nó, anh muốn ăn em trước. . . . . ."

"Chanyeol , ăn cơm. . . . . ."

"Không ăn. . . . . ."

"Anh làm gì đấy. . . . . ."

Ngay sau đó, sách tài liệu trên bàn bị rơi xuống, tiếp theo là quần áo.
Khắp phòng xuân sắc, còn ai mà quan tâm tới vấn đề ăn cơm. Nếu như Baekhyun cho là lần trước ở thư phòng nói chuyện chính là đã hòa rồi, cậu đã sai lầm rồi. Là cậu đánh giá cao Chanyeol. Đường đường là một lão đại hắc đạo người ta nghe tin đã sợ mất mật rồi, nhưng lại cáu kỉnh với cậu, hơn nữa lại làm lâu như vậy, Chanyeol bộ dạng giận dỗi thật đúng là vừa đáng yêu vừa đáng giận!

Đáng yêu là rõ ràng không nói với cậu nhưng ăn cơm hay ngủ đều muốn cậu ở bên cạnh, đáng giận là mỗi lần ăn cơm xong liền nhốt mình vào trong thư phòng làm việc, cực kì đáng giận là rõ ràng giận cậu nhưng buổi tối anh lại ôm cậu như cũ "làm" cậu cho đến khi cậu gần ngất đi mới thôi, rồi ban ngày trưng cái mặt lạnh nhạt mà cậu nhìn thấy giống như không phải Chanyeol....
Làm sao có người có thể làm được như vậy?

"Chưa từng thấy người nào khỏe như vậy."

Trên giường chỉ có một mình cậu, thói quen sinh hoạt của Chanyeol thật là khác người, mặc kệ đêm hôm trước bọn họ ngủ rất trễ, cho dù là trắng đêm không ngủ, nhưng buổi sáng anh đã đến phòng luyện súng. Người sợ nhất đương nhiên là cậu, rõ ràng người "động nhiều" là anh, nhưng cậu mệt đến buổi trưa ngày thứ hai mới thức dậy.
Sau khi đơn giản rửa mặt xong, cậu quyết định đi xuống lầu ăn cơm, sau đó nghĩ biện pháp khiến Chanyeol nói chuyện với cậu. Ngày ngày ở nhà buồn bực thật không dễ chịu. Cuộc sống trước kia không có mục tiêu, hiện tại đã xác định rõ trái tim mình ở cùng với anh, vậy phải sống vui vẻ mới đúng.
Anh không để ý tới cậu, cậu để ý anh sao?
Nghĩ tới đây, cậu cười ngọt ngào, trong lòng như rót mật từng bước xuống lầu. bình thường người kia luôn ăn sáng với cậu, nhưng hôm nay lại không có ở đây. Phòng ăn trống không, đồ ăn đã làm, bóng dáng người cũng không có.

"Vú Lee...vú Lee...."

Baekhyun kêu lên vài tiếng, vẫn không có ai đáp trả cậu, mà mấy người hộ vệ kia trừ Chanyeol, nếu không sẽ không ai chủ động ra ngoài nói chuyện với cậu.

Nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, thật là nhanh! Lúc này, vú Lee nhất định là cùng tài xế cùng đi ra ngoài mua thức ăn, gần đây cậu cùng Chanyeol đều ở nhà ăn cơm, vì bảo đảm món ăn mới mẻ, vú Lee sáng sớm làm xong bữa ăn sáng liền đi chợ.
Sẽ nhanh trở lại chứ? Nhìn bàn ăn bữa sáng một chút, Baekhyun không muốn ăn. Suy nghĩ một chút cậu quay đầu đi lên lầu, cậu muốn nhanh đi tìm Chanyeol, kéo anh đi chơi.
Nhưng thư phòng, phòng súng đều không có, trong nhà trừ phòng ngủ cũng chỉ có hai nơi này sẽ có anh nhưng đều không có ở đây, vậy anh đi nơi nào?

"Cậu chủ, cậu tìm ông chủ sao? Có muốn gọi điện thoại cho ông chủ không?"

Baekhyun ngây người đứng ở trước một hàng đều là súng ở trong phòng, một âm thanh quen thuộc ở cửa vang lên....

"Anh ấy đi đâu rồi?"

Thấy JongDae, Baekhyun vui vẻ đi ra ngoài, bộ mặt đầy hi vọng hỏi....

"Cậu chủ, ông chủ xuất ngoại rồi..."

JongDae nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui vẻ của Baekhyun nhanh chóng xụ xuống, lòng trầm lại, ông chủ lại không có báo cho cậu chủ, chuyện gì đã xảy ra sao?
JongDae rõ ràng nhìn thấy trong khoảng thời gian này hai người chung đụng.... Ừ không thể nói là ân ái, nhưng ai cũng thấy chỉ cần hai người ở chung thì mọi người tự động đi xuống.
Cho dù hai người không nói nhưng cái loại sắp đem đối phương thiêu đốt đó hết sức mập mờ, bọn họ không thể ở lại. Đặc biệt khi cậu chủ đi vào thư phòng thì bọn họ lập tức lui xuống, về phần sau khi lui ra, hai người họ làm gì chỉ có họ mới biết....

"Ra khỏi nước?"

Giống như là không thể tin, Baekhyun sợ hãi kêu lên...

"Ừ, đúng vậy. ông chủ có chuyện khẩn cấp phải xử lý."

"Vậy lúc nào anh ấy trở lại?"

Cuối cùng trong lúc kinh ngạc hồi hồn, Baekhyun nhìn súng lục tinh tế để trên kệ, hận không biến chúng thành Chanyeol mà vứt xuống đất....

"Thật xin lỗi, cậu chủ, lịch trình của ông chủ tôi không rõ ràng lắm."

JongDae có cảm giác nhức đầu, bây giờ cậu chủ càng ngày càng khó, ông chủ sao lại để cục diện rối rắm này cho mình giải quyết đây?

"Không rõ?"

Lần này thật sự là nổi giận. Chanyeol thật là quá đáng? Giận không nói chuyện với cậu còn chưa tính, giờ thì chạy trốn không thấy bóng dáng, anh coi cậu là gì? Chôn nỗi phẫn hận trong lòng nhưng như muốn bùng nổ, đã như vậy cậu sẽ không dễ để cho anh khi dễ nữa.

"Thật xin lỗi cậu chủ."

JongDae cúi đầu, trừ những lời này anh thật không biết nói gì cho phải, Chanyeol muốn đi bao lâu làm sao anh biết được?

"JongDae, tôi muốn đi Zurich"

Anh muốn đi đúng không? Được, cậu cũng đi! Lâu rồi không gặp con, lần này ở đây nhàm chán không bằng đi thăm con.

"Cậu chủ, thật xin lỗi. ông chủ nói trừ việc ra khỏi nước, cậu có thể đi bất kì đâu."

"Chanyeol , cái người khốn kiếp này!"

Tâm tình có tốt chút thì lại bị kích động lên rồi. Baekhyun giận đến xanh mặt, nhìn xung quanh thật sự không nhịn được, một sải bước đi đến bổ nhào vào súng bảo bối của anh, tiện tay cầm lên định ném xuống đất, sắc mặt JongDae trắng bệch đứng tại đó....

"Cậu chủ. . . . . . Không thể. . . . . ."

Nơi này là nơi riêng tư của Chanyeol, không ai có thể đi vào, Chanyeol  có nói qua cậu chủ có thể đi đâu cũng được, cho nên JongDae không cản cậu đi vào, dù sao cậu chủ cũng không phải lần đầu đi vào nhưng lúc đó ông chủ cũng có ở đây.
Nhưng hiện tại cậu chủ cầm súng muốn làm gì? Sự kiện của cậu chủ Luhan làm cho bọn họ trăm năm cũng không quên được, hiện giờ còn cậu chủ nhỏ...JongDae không dám nghĩ nếu như cậu chủ có bất trắc gì thì làm sao ăn nói với Chanyeol đây?

"JongDae, buông tay!"

Thật là tức chết, những người này động tác có cần nhanh như vậy không?

"Cậu chủ thật xin lỗi, tôi không thể. Ông chủ hiện tại nhất định còn ở trên máy bay, chuyện gì không thể nghĩ thì chờ ông chủ hạ cánh tôi lập tức báo với người có được không?"

Trán JongDae đổ mồ hôi, trời ạ nếu chậm một bước hậu quả thật không thể gánh nổi.

"JongDae, anh cho rằng tôi đang suy nghĩ nông cạn sao?"

Thấy sắc mặt JongDae trắng bệch đổ mồ hôi hột, lại nghe một chuỗi lời nói của anh ta, Baekhyun đã hiểu rõ, thì ra sợ cậu nghĩ quẩn.
kakaka! Cậu không ngu vậy! Nhiều năm khổ như vậy, đau nhiều như vậy, cậu đều đi qua được huống chi bây giờ cậu còn có con trai đáng yêu!

"Cậu chủ không phải vậy sao?"

"Tôi không phải. Anh có thể buông tôi ra chứ?"

Baekhyun nói....

"Cậu chủ, thật xin lỗi."

JongDae vội vàng buông cậu ra, dĩ nhiên không quên lấy súng từ tay cậu, mắt chăm chú nhìn cậu, chỉ sợ vạn nhất cậu lại muốn làm gì.

"JongDae anh tránh ra." 

"Cậu chủ, có chuyện gì chúng ta xuống dưới lầu nói được không?"

JongDae hiện tại chỉ muốn đưa Baekhyun ra khỏi nơi nguy hiểm này, xem ra sau khi Chanyeol trở lại, anh phải đề nghị Chanyeol, phòng súng là nơi nguy  như vậy không nên để cậu chủ vào....

"Anh muốn tôi đi ra ngoài sao?"

Baekhyun ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói. Cậu cũng không muốn làm khó JongDae, chỉ là cậu muốn làm chuyện nên làm...

" Đem toàn bộ súng của anh ấy vất xuống đất đi, không cho người ta thu dọn cũng không cho lau sạch sẽ."

Thứ quý giá nhất của Chanyeol  là súng rồi, mỗi ngày đều có người tới quét dọn phòng, nếu để anh trở lại thấy bảo bối của anh nằm trên đất, thái độ của anh nhất định rất đặc sắc.
Chanyeol, là anh quá đáng trước!

"Cậu chủ. . . . . . Tôi. . . . . ."

JongDae không nghĩ cậu chủ bình thường yếu ớt, lại có hành động bạo lực như vậy, hơn nữa là thứ Chanyeol quý nhất. Chanyeol thì đương nhiên là JongDae luôn nghe theo, nhưng lời của cậu chủ thì anh cũng không thể chống lại,  làm sao có thể trung thành hai bên đây?

"Anh không dám sao?"

Không cần hỏi cũng biết rồi, JongDae nghe lời Chanyeol như vậy, làm sao có thể làm hư đồ của anh? Không bằng để cậu làm...

"Vậy thì không nên ngăn cản tôi."

"Xoạt, lạch cạch......"

Phòng súng an tĩnh một hồi, âm thanh vật nặng rơi xuống sàn nhà vang lên, nhưng không ai dám ngăn cản một người nhỏ bé đang nổi điên....

"Anh JongDae...cậu chủ..."

Một hộ vệ mới từ Thái Lan về không nhịn được thái độ kinh ngạc, trời ạ, thứ ông chủ quý nhất lại bị cậu chủ ném xuống như rác rưởi, chật vật không chịu nổi....

Nếu ông chủ trở lại thấy tình cảnh này, mạng của bọn họ chắc không giữ được? Mặc dù mọi người biết nhiều năm qua ông chủ cũng chỉ có một người là cậu chủ, cậu chủ là bảo bối của ông chủ nhưng....

"Không có chuyện gì!"

JonngDaenhư cũ không xa không gần Baekhyun, chỉ sợ cậu thương tổn tới mình. Cậu chủ không đau lòng, nhưng anh đau lòng cho những cây súng kia, những thứ có tiền cũng không mua được, hàng không sản xuất nữa!

"Cậu đi xuống trước đi!"

JongDae không quay đầu lại trực tiếp ra lệnh.

"Đúng rồi, mới vừa rồi bác sĩ Lay có gọi điện tới muốn tìm cậu chủ."

Trước khi lui ra ngoài, hộ vệ trẻ tuổi nhớ tới mục đích hắn lên đây.

"Cậu chủ, bác sĩ Lay điện thoại tìm cậu. Cậu chủ...."

 kêu lên vài tiếng sau đó Baekhyun mới chịu ngừng lại, cũng vì cậu đã mệt. Chanyeol cất quá nhiều súng rồi....

"Tôi lập tức tới ngay."

Baekhyun vừa thở vừa hài lòng nhìn những bảo bối bị người khác ném tán loạn, tốt nhất có thể làm anh tức chết đi. Chưa dứt, đi tới cửa giống như là nghĩ đến cái gì lại quay đầu lại nói:

"Trước khi anh ấy về, nơi này không cho ai vào dọn dẹp."

"Đã biết, cậu chủ."

JongDae nhìn Baekhyun rời đi khóc không ra nước mắt, trời ạ, Chanyeol bảo anh nghe lời của Baekhyun, vậy giờ anh phải làm sao? Chanyeol trở lại có giết mình luôn không? Giết ngược lại là hình phạt thoải mái, chỉ sợ ánh mắt lạnh lùng của Chanyeol.
Thật là bi kịch!

"Anh Lay, tìm em có việc sao?"

Baekhyun từ trên lầu đi xuống lập tức trở về điện thoại cho Lay.

"Không có việc gì, anh nghe nói Chanyeol xuất ngoại, sợ em nhàm chán nên gọi cho em."

Trên thực tế là Chanyeol lo lắng nên gọi Lay trông coi, cho nên sáng sớm đã gọi điện quấy rầy, Lay vẫn còn đang mơ ngủ, kêu Lay không để cậu ra khỏi nước.
Trên đời này người có thể giúp Baekhyun ra khỏi nước chỉ có Lay, không có người thứ hai, mà thôi Lay chỉ sợ thiên hạ đại loạn, nếu như Chanyeol không nói trước để phòng bị, đoán chừng khi Chanyeol về, không biết Baekhyun đi tới đâu rồi.
Cho nên Chanyeol đã gọi điện cảnh báo trước, đồng thời nhờ Lay giám sát Baekhyun. Hừ, có ai khổ hơn Lay nữa sao?

"Anh Lay, không cần nhắc đến anh ấy."

Lại nói tới Chanyeol, hỏa khí trong lòng Baekhyun vất vả đè xuống giờ lại tăng lên rồi. Chanyeol là người đáng ghét nhất.!

"A, hai người cãi nhau? Không thể nào? Chanyeol cam chịu sao?"

Điện thoại đầu kia, Lay khẽ cười nói. Người quen cũng biết, Lay đa phần là xem trò vui.

"Anh còn nhắc tới anh ấy, em cúp điện thoại đó."

"Giận thật sao? Không bằng anh dẫn em ra ngoài chơi?"

"Không muốn đi. Nhà anh không phải có chuyên cơ sao? Anh đưa em đến Zurich có được không?"

Giống như là nghĩ ra cái gì, Baekhyun cực kì hưng phấn kêu lên. Muốn trách là nên trách Chanyeol, anh đem hộ chiếu của cậu cất đi, muốn đi đâu cũng không được. Chỉ có Lay thì chuyện gì cũng trở nên đơn giản.

"Baekhyun, em không phải là muốn anh bị Chanyeol của em bắn chết chứ? Cậu ấy không cho em đi ra ngoài, ai dám?"

Lay vẫn còn kiếm cớ. Hừ, không biết lần trước ai nói có chuyện gì thì tìm Lay, cái gì anh Lay cũng dám làm, nhưng giờ thì lợi dụng một chút xíu quan hệ trên tay anh Lay để đi ra nước ngoài mà thôi, anh Lay lại sợ Chanyeol, đúng là lừa gạt mà...

"Anh và anh ấy đều cùng một phe. Em biết ngay mà!"

"Baekhyun, không nên nói như vậy, anh vẫn ở phe em đó!"

Nhưng mà Chanyeol không thể chọc! Mặc kệ thế nào, bọn họ giờ đã không còn vấn đề gì, Lay nhìn thấy tốt lắm, nếu không cuộc sống thật sự nhàm chán.

"Em không thèm nghe anh nói nữa. Em muốn đi ra ngoài một chút."

Luôn nói về Chanyeol làm tâm tình cậu không tốt. Không bằng đi ra ngoài hóng mát một chút thôi.

"Được rồi. Có chuyện gì nhớ phải gọi điện thoại cho anh. Chanyeol, công việc của cậu ấy quả thật rất bận."

Vế sau câu này là thật, Lay dừng một chút, sau đó mới lại nói:

"Nếu như em cảm thấy nhàm chán, tìm việc gì làm đi."

Một câu đánh trúng người trong mộng.

"Em biết rõ em muốn làm gì. Cảm ơn anh. Hẹn gặp lại."

Không đợi bên kia Lay còn muốn nói gì nữa, Baekhyun đã cúp điện thoại. Anh công việc rất bận, nhưng mà có thể không nói với cậu câu nào mà đi sao? Tốt, cậu cũng có công việc. Hừ! Ai mà thèm anh chứ! 
Công việc mà Baekhyun làm chỉ mang tính chất để tránh nhàm chán hiện tại mà thôi, cậu không nghiêm túc đi tìm, mà trực tiếp đi tới nhà hàng Tây của XiuMye để làm.
Bởi vì là người quen cho nên Baekhyun rất vui vẻ.
Mà JongDae dĩ nhiên không ngăn cản cậu, bởi vì Chanyeol nói cậu muốn làm gì cũng được, hơn nữa cậu chủ còn cảnh cáo anh không được nói cho Chanyeol biết, JongDae căn cứ vào mục đích hai bên nên chỉ có thể gật đầu.
Cũng không biết ông chủ sau khi trở lại sẽ có nét mặt gì. Thôi, lần sau anh sẽ tự mình xin chuyển qua tổng bộ bên Thái, nếu bị Chanyeol và Baekhyun làm như thế này lần nữa, anh sẽ điên mất...

"Baekhyun. Có mệt hay không? Có muốn đi về nghỉ một chút không?"

XiuMye từ bên ngoài đi vào, thấy Baekhyun đang ngẩn người đứng ở cửa phòng bếp nhẹ giọng hỏi.

"Chị XiuMye, bên ngoài bận rộn sao? Em không mệt, chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi!"

Cậu chỉ đang nghĩ người kia đã gần một tháng chưa về, cũng không gọi điện cho cậu, sao lại quá đáng như vậy?

"Có phải đang nghĩ về anh ấy?"

XiuMye cũng là cá tính tùy tiện thẳng thắng nên lời nói cũng rất trực tiếp.

"Em không có."

Bị người ta nói trúng tâm sự, Baekhyun liền muốn đi ra ngoài....

"Baekhyun, chồng của em đi nơi nào?"

XiuMye kéo tay Baekhyun, người lần trước đem người nhà họ trói đi nhưng không ngược đãi bọn họ, hơn nữa cũng là do Tao gây chuyện. 

"Chị, em giúp chị."

Baekhyun oán hận trong lòng sâu hơn, không muốn nhắc tới anh.

"Baekhyun, chớ đi!"

XiuMye không hỏi nữa. Baekhyun trong khoảng thời gian này tới đây giúp một tay thật là vui, nhưng sau khi hết việc, XiuMye thường thấy cậu mất hồn. Cậu chưa bao giờ kể chuyện của mình nên XiuMye cũng không tiện hỏi quá nhiều.
Nhưng XiuMye không đành lòng nhìn thấy Baekhyun không vui, những năm gần đây, mặc dù không rõ Baekhyun sống ra sao, nhưng cô biết Baekhyun nhất định khổ không ít. Byun gia hiện tại chỉ còn mình Baekhyun, cô chỉ hi vọng cậu có thể hạnh phúc.
Mà hạnh phúc của cậu chỉ có người kia mới có thể cho....

"Em đừng có suốt ngày trêu chọc Baekhyun có được không?"

Chồng của XiuMye đi vào, một người đàn ông thật thà, trên mặt luôn mang theo nụ cười ấm áp, cũng là bếp trưởng....

"Em nào có?"

"Còn nói không? Mới vừa ép hỏi người ta có tính hay không?"

"Không tính, không tính, em chỉ là tò mò. . . . . ."

XiuMye ngọt ngọt ngào ngào đấu võ miệng với chồng, Baekhyun lặng lẽ lui ra ngoài, nụ cười nhàn nhạt trong đó có chút cô đơn.
Đi tới trước cửa hàng, Baekhyun phát hiện có chút xôn xao, mấy cô bé trẻ tuổi trong tiệm đang châu đầu ghé tai mặt hưng phấn.

"Có chuyện gì vậy?"

Cậu hỏi mấy tên tụ tại quầy phục vụ....

"Anh Baekhyun, bên ngoài có một vị khách rất đẹp trai đó!"

Một cô gái nhỏ tóc dài thắt bím đuôi ngựa hai má đỏ rừng rực thán phục.

"Quá đẹp trai! Thoạt nhìn anh ta cực đẹp giống như lão đại trong phim xã hội đen. Còn có chiếc xe kia, cực đẹp đó!"

Một cô gái khác cùng tuổi, hai mắt tỏa sáng. Chỉ là người đàn ông như vậy làm người ta không dám tới gần....

"Có khoa trương quá không?"

Baekhyun cười hỏi. đúng là tuổi trẻ, thật đáng yêu.

"Baekhyun, cậu không tin à? Nhìn xem, xe của anh ta dừng ở trước cửa hàng chúng ta kìa!"

Một cậu trai cũng gần tuổi với Baekhyun hất mặt về chỗ chiếc xe đang đậu.

"Ở cửa?"

Ánh mắt Baekhyun dời về phía ngoài cửa. Xe thể thao màu đen quen thuộc đang phách lối ở cửa, quy định của nhà hàng là không dừng xe trước cổng. Đó không phải là...
Baekhyun khẽ nhíu mày, đi tới chỗ mọi người đang nhìn ── quả nhiên là anh.

"Qúy khách, làm phiền anh dời xe đi có được không?"

"Trừ khi em đi cùng anh."

Chanyeol xoay người, ánh mắt thâm thúy rơi trên người cậu.

"Rất kinh ngạc sao?"

Chanyeol yên lặng nhìn cậu....

"Em là người của anh, không nên trở về cùng anh sao?"

Baekhyun quả nhiên làm cho anh ngoài dự đoán! Ra ngoài làm việc? Hơn nữa làm phục vụ cho một nhà hàng, người của Chanyeol cần phải xuất đầu lộ diện đi làm việc sao? Anh đã đồng ý để cho cậu muốn làm gì thì làm nhưng không bao gồm ra ngoài làm việc. Càng làm anh khó chịu là nhà hàng này của người nhà họ Xiu mở.
Cậu trừng mắt nhìn anh một hồi lâu không khống chế được tâm tình, rống to một tiếng....

"Mời đem dời xe đi, không nên ảnh hưởng đến khách hàng khác, nếu như anh muốn dùng cơm, trước hết anh dời xe đi sau đó gọi phục vụ yêu cầu thức ăn."

Không khách khí nói, cậu không chút do dự xoay người tránh đi.
Hừ Chanyeol, tại sao anh nghĩ muốn tới thì tới? Cậu không cần làm con búp bê không tiếng động để anh tùy ý muốn bóp thế nào thì bóp, lần này rõ ràng chính là anh quá đáng trước.
Giận cậu đúng không? Hiện tại lại để ý cậu? Rất tốt, tới phiên cậu không để ý đến anh!

"Baekhyun!"

Anh bắt được cánh tay của cậu, không để cho cậu đi....

"Buông tay."

Cậu nhỏ giọng nói, khẩn trương lấm lét nhìn trái phải một lần. Cho đến khi xác định không có người chú ý, mới thở dài một hơi....

"Mau buông tay, em đang đi làm."

Cậu tức giận cảnh cáo anh.
Nhìn ra cậu đang khẩn trương, thái độ của anh ưu tư khác thường....

"Trừ phi em theo anh trở về nếu không anh không buông tay."

Nhướng mày lôi kéo cậu không thả....

"Em tan việc sẽ về, hiện tại không được."

Hít một hơi sâu Baekhyun tự nói với mình không nên cùng anh so đo, vì người này là thổ phỉ ác bá....

"Là người của anh còn cần đi làm sao?"

"Không biết xấu hổ, ai là người của anh chứ?"

Hừ, thì ra anh chỉ coi cậu là một người có cũng được mà không có cũng không sao! Chả trách lại bỏ cậu lại lâu như vậy không để ý đến!

"Có phải muốn anh chứng minh em là người của anh?"

Cậu trừng mắt với anh, tận lực hạ thấp giọng, tức giận nói:

"Anh buông tay! Em không muốn nói chuyện với anh."

Baekhyun chú ý tới mấy người trẻ tuổi trong quán đã thấy Chanyeol động tay động chân với cậu. Nếu còn ở đây, chị XiuMye sẽ đi ra mất, cũng may bây giờ đã qua giờ dùng cơm trưa rồi, nói không chừng hai người lại trở thành tiêu điểm của mọi người....

"Về cùng anh thì anh liền buông tay."

Anh nhếch môi, chân dài duỗi một cái, thẳng kéo cậu hướng cửa hàng đi ra bên ngoài. Baekhyun không muốn bị anh dắt đi nhưng lại sợ anh gây ra chuyện gì ở đây, cho nên chỉ có thể nói mấy câu với mấy người trẻ tuổi phục vụ trong quán là muốn đi ra ngoài một chút.
Hai người đi ra tới ngoài cửa, cậu lập tức hất tay của anh ra.
Chanyeol nheo lại mắt, hứng thú mười phần nhìn cậu.....

"Em tức giận sao?"

Người này có phải tức giận anh lâu như vậy mới trở về? Còn giận anh không cho cậu đi Zurich?

"Em sao lại không thể tức giận?"

Cậu tức giận nói: "Anh chính là tên khốn kiếp."

Anh thu hồi nụ cười....

"Cùng anh trở về" trực tiếp yêu cầu...

"Không thể nào. Em còn muốn đi làm. Nếu như không có chuyện gì thì mời anh rời đi, không cần ảnh hưởng công việc của em"

Cậu không chút nào suy tính liền cự tuyệt.
Không khí đột nhiên trở nên rất cứng đờ. Nếu so với quá đáng, cũng có thể coi cậu là vậy.
Chanyeol giận tái mặt...

"Em rốt cuộc muốn anh làm sao?"

Một hồi lâu anh đánh vỡ trầm mặc....

"Anh không cần làm gì cả, không ảnh hưởng tới công việc của em là được."

Baekhyun ở trước mặt anh nghễnh đầu.....

"Anh làm không được."

Mặt anh chán chườn, giống nhau, trả lời trực tiếp.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?!"

Không thể tiếp tục giữ vững bình tĩnh, cậu kích động chất vấn anh.

"Những lời này anh nên hỏi ngược lại em mới đúng, làm sao để em ngoan ngoãn theo anh về."

Giọng điệu của anh không tốt bao nhiêu, anh không muốn cùng cậu tức giận, thế nhưng ở quán ăn của người nhà họ Xiu mở, nếu như cậu một mực ở nơi này đi làm nhất định sẽ cũng cái tên XiuMin chết tiệt kia gặp mặt.
Anh khó chịu chính là cậu và XiuMin gặp mặt, kể từ khi biết tình cảm của XiuMin với cậu, anh càng thêm hận không đem cậu nhất nhất mang theo bên người, chỉ sợ cậu chịu đựng áp lực quá lớn....

"Tan việc tự nhiên em sẽ trở về."

Baekhyun xoay người đi vào tiệm, hừm, anh cho anh là ai, nói gì cậu cũng phải nghe lời sao?
Chanyeol giận tái mặt, khuôn mặt anh tuấn hiện đầy lo lắng....

"Được, vậy buổi tối tan làm anh đón em."

Anh đi tới bên cửa xe, lên xe trước, bỏ lại câu nói:

"Nhớ nhất định phải chờ anh."

Cậu không thể tin, quay đầu lại nhìn chiếc xe thể thao xinh đẹp kia hiên ngang rời đi. Không phải đâu, sao Chanyeol lại tốt vậy? Có phải cậu nghe nhầm chăng?
Buổi tối đến gần mười một giờ, Chanyeol đứng ở bên cạnh xe, nhìn cửa hàng rõ ràng đã đóng cửa nhưng bên trong vẫn còn một mảnh đèn sáng. Từ góc độ của anh nhìn thấy trong đại sảnh đã sớm không còn một bóng người.

Người này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? JongDae nói trễ nhất là 10 giờ cậu sẽ ra nhưng hiện tại cũng đã 11 giờ rồi, cả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Đây là việc mà hơn 30 năm, lần đầu tiên anh kiên nhẫn như vậy. Con mẹ nó, ngày mai anh cho người mua cái quán ăn này lại, để cậu không tới được nữa.
Càng chờ càng phiền lòng, cúi đầu rút ra điếu thuốc đốt, nhưng mà cũng chỉ là ngắn ngủn mấy giây mà thôi, thời điểm anh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người kia, không phải nói là một người phụ nữ khác đỡ cậu giống như có chút không ổn, từ lầu hai xuống.
Phía sau còn có mấy nam nữ đi theo, Chanyeol là người bản lãnh nhớ tốt, huống chi là người nhà họ Xiu, người anh ngại chính là XiuMin đi sau cùng.
Cũng may cậu ta không có chạm vào người của anh, bằng không, anh không có xác định là có kích động muốn giết XiuMin hay không. Ném điếu thuốc vừa mới đốt, Chanyeol sải bước đi tới cửa hàng....

"Baekhyun, em thật có thể không?"

XiuMye bất đắc dĩ nhìn Baekhyun chẳng qua là chỉ uống hai ly rượu mà mặt đã đỏ bừng, nếu như biết cậu không thể uống rượu, nhất định sẽ không để cho cậu uống. Chỉ là hôm nay liên hoan tiễn em trai XiuMye ngày mai đi nước ngoài, nên tất cả mọi người đều rất vui vẻ cho nên không tự chủ được mà uống mấy chén.

"Chị, không sao, em đón xe về."

Baekhyun đầu hơi choáng váng quên mất chuyện hồi xế chiều Chanyeol nói muốn tới đón cậu....

"Baekhyun, nếu không anh đưa em về?"

XiuMin nhìn một chút không thấy xe dừng ở ngoài cửa....

"Không cần đâu ạ, JongDae nhất định đã sớm chờ em ở bên ngoài rồi. Em đi đây!"

Ra khỏi cửa của quán, Baekhyun buông tay XiuMye ra trong ngực còn ôm bình rượu vang cậu chưa có uống.
Kể từ năm ấy bởi vì tò mò uống rượu mới dẫn đến bi kịch như vậy, những năm này cậu chưa bao giờ động đến nửa giọt rượu, nhưng tối nay là ngoại lệ, anh XiuMin phải xuất ngoại mọi người khó có dịp tụ tập, chung vui như thế đương nhiên là muốn uống.
Bởi vì từ ngày mai trở đi bọn họ không biết bao giờ lại được gặp mặt, cho nên cậu rất vui.

"Vậy. . . . . . Em cẩn thận."

XiuMin đưa túi cho cậu. Những gì có thể làm XiuMin đã làm rồi, XiuMin chỉ hi vọng cậu tìm được hạnh phúc cho mình, vậy là đủ rồi.

"Anh XiuMin, chị XiuMye, hẹn gặp lại."

Bước chân Baekhyun có chút không ổn.
Vừa mới nói lời từ biệt xong, một đạo bóng đen chạm mặt bao phủ xuống làm cậu giật mình, lại liền bị một giọng nói quen thuộc ngăn lại.

"Làm cái gì?"

Baekhyun ngẩn ngơ, lúc này mới nhận ra bóng dáng đứng cao lớn ở trước mặt là Chanyeol.....

"Anh làm em sợ muốn chết!"

Cậu vuốt ngực oán trách ra tiếng.
Chanyeol cúi dầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hồn của cậu, kéo cậu vào trong ngực, một mùi rượu nhàn nhạt xông vào mũi, người này lại dám uống rượu? Hơn nữa còn uống đến quên luôn lời anh muốn tới đón cậu sau khi tan làm.
Mà đã sớm biết đám người XiuMin đã tự động tản đi rồi. Chanyeol đã tới, những thứ không liên quan như bọn họ đều muốn cách thật xa, chuyện kế tiếp không liên quan đến họ.

"Anh...sao anh lại ở đây?"

Một hồi lâu, bị ánh mắt kì quái nhìn làm cậu không tự nhiên, cậu do dự mở miệng, anh không phải chiến tranh lạnh với cậu rồi đi nước ngoài sao? Sao giờ lại trở về rồi?

"Về nhà!"

Nói chuyện cùng người ý thức không tỉnh táo sao? Anh khom lưng đưa tay ôm cậu xoay người hướng tới bên cạnh xe.
Bị ôm đi vài bước không kịp chuẩn bị, Baekhyun mới biết, muốn giãy giụa....

"Chanyeol, anh là xấu nhất. Em không muốn về nhà với anh. Anh không phải là còn tức giận sao? Làm sao tới tìm em?"

"Ai nói?!"

Bước chân Chanyeol dừng lại, gương mặt tuấn tú hung tợn ép hướng mặt của cậu....

"Không sai, anh là tức giận, nhưng anh chính là muốn cùng em về nhà, hiểu không?"

Nói xong, không để ý tới nữa cậu giãy giụa, thẳng tắp đi về phía cửa xe, mà JongDae đã ở bên cạnh xe mở cửa xe đợi.

"Không hiểu. . . . . ."

Vùng cũng vùng không ra, nói cũng nói nhưng mà anh, mà thôi, trước tiên trở về rồi hãy nói. Chanyeol sống hơn 30 năm, lần đầu tiên trong đời cùng với một người uống say nói chuyện, nhìn người này ngủ say trong lòng, anh thật muốn dùng sức bóp mạnh vào khuôn mặt đang đỏ bừng của cậu.
Thiệt là đã không uống được lại đòi học theo người ta uống rượu? Nếu không phải là anh tới đón cậu, tối nay cậu sẽ làm gì? Nghĩ đến sẽ có người khác thấy bộ dạng hiện tại của cậu, hỏa trong lòng lại bốc lên.
Mãi cho đến khi trở về phòng, Baekhyun vẫn an phận nằm trong ngực anh, không thể nào hiểu nổi, người ngoan chưa tính, đến uống say cũng ngoan như vậy làm cho người ta không muốn yêu thương cũng khó.
Thở dài lời nói không có nói ra khỏi miệng, người ngoan ngoãn đột nhiên mở mắt.....

"Em muốn đi vệ sinh."

Nói xong cũng giùng giằng muốn đi xuống giường, cậu cả đường còn không thấy, có thể đi sao?

"Đừng động. Anh ôm em đi."

Đường đường là một lão đại hắc đạo thế nhưng trở thành một cái người phụ tá giúp cậu đi vệ sinh, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo?

"Anh là Chanyeol thật sao?"

Khi đôi tay anh ôm cậu thì cánh tay mảnh khảnh của Baekhyun chủ động vòng trên cổ anh, để tránh mình bị té xuống....

Chanyeol có lúc như vậy sao? Anh không phải thích khi dễ cậu sao? Làm sao lại dịu dàng chăm sóc cậu như vậy? Chẳng lẽ chính là đột nhiên lương thiện?

"Vậy em cảm giác anh là ai?"

Chẳng lẽ người này còn cho là có người khác dám ôm cậu như vậy sao?
Động tác anh nhanh chóng ôm cậu vào toilet, đặt ở bồn cầu bằng sứ màu trắng, chuẩn bị giúp cậu kéo quần xuống....

"Anh muốn làm gì?"

Đường đường là một người luôn mong muốn hi sinh mình vì cậu phục vụ nhưng cậu ngược lại không vui, con người ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ đột nhiên đưa móng vuốt ra từ chối tay anh kéo quần.
Người này dám phản kháng? Anh nheo tròng mắt lại, hoài nghi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cậu say thật sao?

"Giúp em đi vệ sinh."

Như vậy có phải rõ ràng chưa? Người này thật là làm cho người ta muốn hung hăng trừng phạt cậu.

"Tự em có thể đi, anh ra ngoài đi, lập tức đi ra ngoài."

Ngón tay nhỏ và dài chỉ ra ngoài cửa phòng, cái miệng nhỏ nhắn ra lệnh, cậu không cần đi vệ sinh trước mặt một người khác.

Xem ra thật sự là say nếu không cậu sẽ không nói chuyện với anh như vậy.

"Em thật có thể không?"

Ánh mắt hoài nghi nhìn người đang say.

"Anh rườm rà quá, đi nhanh một chút đi."

Baekhyun không nhịn được trừng anh. Thế nào lại dài dòng như vậy?
Được rồi anh nhận thua, xoay người đi ra ngoài, giảng đạo lí với người say thế nào cũng không thông. Mà biểu hiện tối nay của cậu không quá tầm thường, chiều cậu lần đầu đi.
Trở về ngồi trên ghế sô pha trong phòng, Chanyeol giơ tay nhìn đồng hồ, gần 15 phút, đây cũng không bình thường chứ? Không do dự, anh trực tiếp mở cửa, nhìn thấy người làm anh dở khóc dở cười, người này lại ngồi trên bồn cầu ngủ thiếp đi. Như thế có mệt không?

"Baekhyun, tỉnh lại, tỉnh lại."

Ngồi xổm người xuống vỗ nhẹ gương mặt của cậu, muốn đánh thức cậu, chỉ là một chút phản ứng cũng không có.
Chanyeol cảm thấy trong cuộc đời của anh chưa từng có bi thảm như vậy! Không muốn phục vụ một người uống say đến ngủ quên mất. Nhưng anh lại không muốn nhờ người khác giúp.
Không muốn ôm một người toàn thân đầy mùi rượu ngủ, cho nên không thể làm gì khác là cởi đồ cậu ra, ôm cậu, hai người cùng tắm, trong quá trình tắm rửa, mùi hương trên thân thể cậu lại làm cho dục hỏa của anh bừng lên. Chỉ là Baekhyun không có chút phản ứng nào, anh không có đói khát đến như vậy....
Hung hăng xoa nhẹ cậu một cái.......

"Baekhyun, anh muốn em cả vốn lẫn lời trả cho anh."

Anh không thể phủ nhận mình là một thương nhân cho tới giờ đều không muốn làm ăn thiệt thòi.
Hai người sau khi tắm rửa, nhẹ nhàng thoải mái nằm chết dí trên cái giường lớn mềm mại, điện thoại đầu giường lại không đúng lúc vang lên, vào lúc này có người gọi điện thoại riêng cho anh, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Anh muốn buông người nhỏ trong ngực ra đi nhận điện thoại, đột nhiên cậu lại mở mắt, nhìn chằm chằm anh, tay nhỏ bé kéo cánh tay của anh lại không cho anh đi.

"Đi ngủ trước đi, anh nhận điện thoại đã"

Ánh mắt trong suốt của cậu, quá nghiêm túc, một chút cũng không giống người đang say, chẳng lẽ cậu đã tỉnh sao? Vậy thì tốt, hỏa trên người anh cần cậu dập. Điện thoại có thể tiếp cũng không tiếp nữa!
Mở ánh mắt trong vắt như nước, cậu cười, nụ cười ngọt ngào phát ra từ nội tâm giống như cậu đang muốn nói đến chuyện vui gì đó, không nhịn được bật cười. Đây là điều Chanyeol chưa từng thấy, Baekhyun cười tự nhiên như vậy, thoải mái như vậy. Nhìn nụ cười của cậu không giống trước, hô hấp anh đột nhiên cứng lại.
Cậu từ từ tới gần anh, bàn tay nhỏ nhắn sờ khuôn mặt tuấn tú của anh, nghiêm túc nhìn anh, thở dài nói:

"Chanyeol anh rất đẹp trai tuấn tú, không cần suốt ngày trưng bộ mặt nghiêm túc quá có được không"

Ngón tay di khắp mặt anh, lỗ mũi, bờ môi đều lướt qua.
Người này anh có thể coi là cậu đang trêu đùa anh sao? Khi anh còn chưa kịp phản ứng, một cái hôn vang, in ở trên má anh, gương mặt cậu vùi sau vào lồng ngực rộng rãi của anh, nhẹ nhàng mè nheo mấy cái, sau đó lại yên lặng.
Điện thoại trên bàn lại reo, Chanyeol không có để ý tới nó, đưa tay trực tiếp tắt máy....

"Baekhyun . . . . . ."

Anh giơ tay đem cả người cậu thả vào trên gối đầu, đáp lại anh, là tiếng hít thở chạy dài và đều đều.
Không thể nào, người này đốt lửa rồi lại cứ thế ngủ thiếp đi? Còn anh thì sao? Vốn là đã khó chịu đè nén dục vọng, sau khi bị cậu mè nheo chơi đùa dấy lên lửa hừng hực, không thể tin được lại có chuyện thái quá như vậy xảy ra, tròng mắt của Chanyeol thoáng qua một tia ánh sáng phức tạp, lật người, đè cậu ở phía dưới.
Nhưng người ở trên giường không có chút phản ứng nào, tiếp tục ngủ say.
Bàn tay bền chắc thăm dò vào áo ngủ của cậu, xoa người nhưng chủ nhân của nó vẫn không có chút động tĩnh nào, tiếp tục ngủ.
Chanyeol không có kiên nhẫn, cởi áo ngủ của cậu ra, thân thể tuyết trắng trong suốt, dưới ánh đèn nhàn nhạt chiếu rội xuống, sáng bóng trơn mềm, nụ hoa anh đào xinh đẹp ở trên giường lẳng lặng nở rộ.
Nụ hôn nóng rực thả xuống cái cổ ngọc, trợt thẳng xuống dưới....

"Chanyeol . . . . . Chanyeol . . . . ."

Phía trên truyền đến tiếng nhẹ nhàng khẽ hô để cho anh ngẩng đầu lên, rất tốt, cái người chết tiệt này rốt cuộc cũng có phản ứng.
Nhưng cậu không giống như tỉnh lại, bởi vì cậu không mở mắt, hơn nữa hai cánh tay đang sờ loạn khắp nơi, trên mặt, một mảnh xa lạ, kinh hoảng. Gặp ác mộng sao?

"Ngoan, ngoan. Anh ở chỗ này, đừng sợ."

Dù là dục hỏa có nhiều bao nhiêu, nhưng thấy bộ dáng này của cậu đều tan đi mất. Chanyeol đau lòng mà đem cậu ôm vào trong ngực vỗ nhẹ phía sau lưng, anh an ủi.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ có một ngày như vậy, dùng giọng nói kiên nhẫn dịu dàng dụ dỗ một người. Thì ra muốn cưng chiều một người, cũng không phải là khó? Ban đầu anh cho là không biết làm sao mới đúng? Hiện tại không phải anh đã làm được sao?

"Chanyeol . . . . . ."

An tâm mà đem cả người đều đặt ở trên người của Chanyeol, nhiệt độ cùng hơi thở của Chanyeol làm cho cậu an tĩnh lại.....

"Anh đừng để em một mình ở đây được không. Em sợ..."

Cho dù là ở bên trong nửa mê nửa tỉnh, Baekhyun vẫn cảm thấy sợ. Không thể lừa gạt mình nữa rồi, thật ra thì cậu rất sợ tỉnh lại trong đêm tối chỉ có một mình, sau đó cảm giác không ngủ được. Thật sợ, thế giới băng lãnh đen tối đó, vĩnh viễn chỉ có một mình cậu.
Cậu rất cô độc, cũng rất sợ. Không dám đi đối mặt một người nhưng không thể không tự mình thừa nhận, cậu sợ!

"Không sợ. Tất cả đều có anh. Anh sẽ không bỏ em lại nữa. Sẽ không bao giờ ...ngủ đi, anh ngủ cùng em."

Nhắm mắt lại, ôm cậu càng chặt hơn.
Anh biết mình khốn kiếp, một mực tổn thương cậu. Cho nên trong thời gian xử lí công việc ở đây, anh đã không dưới một lần nghĩ đến làm sao để bù đắp tổn thương mà anh đã gây ra cho cậu.
Lay từng nói, cậu đã từng bị anh tổn thương nhiều như vậy, vậy thì phải từng mảnh từng mảnh nhặt lên, để cho cậu cảm nhận anh thương cậu, yêu cậu, cưng chiều cậu....
Những thứ này đối với anh mà nói thật ra rất xa lạ. Nhưng anh biết anh nhất định phải học.
Thật ra thì làm cũng không có khó khăn vậy , không phải sao? Người này không tham lam, chưa từng có yêu cầu gì với anh cả.

"Chanyeol , không cho anh đi, không cho anh đi. . . . . ."

Trong giấc mộng cảm thấy có người càng không ngừng ôm cậu, an ủi cậu, khiến Baekhyun vừa uất ức vừa khổ sở, nhiều năm như vậy, nhiều đau khổ như vậy, cậu chỉ muốn có người có thể ôm cậu nói:

"Không phải sợ, tất cả đều có anh."

Có anh, có anh . . . . .
Đúng vậy, tất cả đều có anh. Không cần quan tâm cái gì là yêu hay hận, cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là, vào giờ phút này, anh ôm cậu, anh hôn cậu, đem cậu vào trong lòng.

"Anh không đi, sẽ không đi nữa!"

Anh từng để cho mình đi xa như vậy, xa như vậy, quay đầu lại mới phát hiện, trong lòng của anh chỉ có cậu, muốn cũng chỉ có cậu. . . . . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro