Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 12 :

KyungSoo trở về sau nhà một ngày lăng xăng trong bệnh viện cùng JongIn.

_Sao nhà tối om a? Baekhyun, cậu đâu rồi? - KyungSoo lớn tiếng gọi khi thấy nhà không có bóng người.

...

_Lạ nhỉ, cậu ấy đâu mất tiêu rồi? - Đợi mãi không có tiếng trả lời, KyungSoo dọn dẹp nhà một chút rồi đi tắm.

_Cậu về từ lúc nào vậy? - Sau khi tắm xong, KyungSoo mém ngất xỉu khi thấy Baekhyun ngồi lù lù một đống dưới nhà, miệng không ngừng cười tủm tỉm.

_Hê hê ... vừa về tới thôi! - Cười hề hề rõ như thằng ngốc.

_Cậu có gì vui tới vậy a? - Lần đầu mới thấy cậu cười nhiều như vậy.

_Tôi tìm được việc làm rồi này. - Baekhyun cầm chiếc thẻ vẫy vẫy.

_Oa ... tìm được rồi sao, là việc gì? - KyungSoo cũng mừng rỡ không kém.

_Bán hoa.

_Bán hoa ... cái gì? - KyungSoo lặp lại rồi đột nhiên mở mắt thật to.

_Ừ, bán hoa, ế, bán hoa đúng nghĩa nha. - Chợt nhận ra suy nghĩ không lành mạnh kia, Baekhyun vội biện bạch.

_Uầy, mà ... cậu cầm tấm bằng Đại học Y đi xin bán hoa hay sao?

_...

_Sao không thử vào một bệnh viện? - KyungSoo ngồi xuống, tiếp tục hỏi.

_Tôi nghĩ bây giờ chúng ta cần tiền gấp, xin vào bệnh viện, phải thực tập vài tháng, quả thực không có lương, tôi muốn giúp cậu nên tạm thời tìm một công việc "mì ăn liền" là tốt nhất. - Giọng Baekhyun nhỏ dần, nhỏ dần lại.

_Tớ ... cậu ...

Những lời vừa nói, Baekhyun có biết cậu đã hoàn toàn làm cảm động KyungSoo hay không? Hai người ngồi đó, tâm tình rất khác biệt nhau, một người lấp lửng sợ người kia buồn, một người thì lại cảm động đến trào nước mắt.

_Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu, Baekhyun! - KyungSoo rưng rưng nắm lấy tay Baekhyun, nước mắt chỉ còn trực chờ rơi xuống.

_Không, là tôi phải cảm ơn cậu, cả JongIn nữa, nếu không có hai người, e là tôi sớm không còn rồi. - Baekhyun dùng tay mình nắm chặt bàn tay kia.

___

_Nè, anh gì ơi ...

_...

Seohyun tay chống nạn, khập khiễng từng bước một men theo bờ tường mà đi. Cô bắt gặp hình ảnh Chanyeol đang đi trên hành lang liền lớn tiếng gọi. Chanyeol không thèm quay đầu lại, cái giọng này phiền anh cả ngày rồi, thực mệt mỏi.

_Anh say rượu ngủ quên ở ban công ơi!

Lần này hên cho cô bắt trúng mạch cảm xúc rồi, Chanyeol quay lại, mặt đầy hắc tuyến trong phát khiếp, lạnh lùng lên tiếng.

_Chuyện gì?

_Anh thấy bệnh nhân của mình đi đứng khó khăn như vậy lại không giúp đỡ sao? - Seohyun mỉm cười nhẹ.

_Tôi thấy việc cô đi lại luyện khớp thế này rất tốt, sẽ mau chóng phục hồi thôi, vì vậy tự đi đi. - Chanyeol lại định quay bước đi.

_Anh cứ như vậy, sau này không có ai giúp anh lúc say rượu dựa vào ban công nữa đâu.

_Mặc kệ tôi, cô thực phiền phức. - Ám khí đang bao quanh con người này.

_... - Seohyun chỉ đứng đó, tiếp tục trưng nụ cười của mình.

_Ashii, rốt cuộc cô muốn đi đâu? - Park Chanyeol nổi điên hét toáng lên.

_Haha ... về phòng, về phòng thì được rồi. - Đạt được mục đích, Seohyun liền mãn nguyện mà cười lớn.

Đậy thực chất là gì vậy? Một người tự dưng lại không biết vì sao mà lại dính đến một người, một người thì lại âm mưu chiếm lấy một người. Seo Joo Hyun rất thích, là rất thích Park Chanyeol, không hiểu vì sao lại thích anh đến như vậy, vốn dĩ có chút nhan sắc, không phải các kiều nữ showbiz đều muốn tìm đến một tấm chồng giàu có hay sao? Từ lúc biết đến Chanyeol, cô đã không ngừng nghĩ ngợi về anh, về khối tài sản của anh, về cái cách cô sẽ có một cuộc sống sung sướng sau này. Vừa đẹp, vừa giỏi, vừa giàu, có lẽ đây là con người hội đủ tất cả các yếu tố cô cần, vì vậy, cô không cho phép mình vụt mất anh, bằng mọi giá, cô phải có được anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro