chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 27 :

Tiến hành các bước cơ bản của việc thăm khám, anh thuật qua hồ sơ bệnh án của Seohyun cho cậu.

_Cô có thể xuất viện vào thứ 2. Thường xuyên tập vật lý trị liệu để phục hồi các cơ là được rồi. - Anh nói với Seohyun.

_Cái gì? Xuất viện vào thứ 2? - Cô ta rất ngạc nhiên.

_Phải, thái độ gì đây? Cô không muốn xuất viện sao? - Chanyeol nhíu mày nhìn cô ta.

_Ơ ... không phải, chỉ là ... - Thì cái kế hoạch của cô ta chứ gì, xuất viện sớm như vậy thì bao nhiêu trò hay cô cất công bày ra đổ sông đổ biển à?

_Chỉ là gì?

_Không có gì. Mau chóng xuất viện thì tốt rồi. - Seohyun nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ của bản thân, tập trung vào đoạn hội thoại đang diễn ra.

_Được, tôi đi đây, cô tiếp tục nghỉ ngơi. - Chanyeol liếc qua phía Baekhyun đang ghi ghi chép chép nãy giờ, miệng nói cho có lệ.

_Chào anh! - Seohyun mỉm cười vẫy vẫy tay.

_Chào cô. - Baekhyun cuối đầu chào rồi cũng lững thững theo sau anh.

Cánh cửa phòng vừa khép lại, khuôn mặt Seohyun đanh lại đến mức khó coi, xem ra phải nhanh chóng tìm một kế hoạch mới để hành động rồi. Còn hai ngày nữa, hai ngày nữa là đến thứ 2, tốt thôi, chờ mà xem.

___

Chanyeol cùng Baekhyun đang bước dọc theo hành lang hướng về phòng anh.

_Cô ấy chính là bệnh nhân đêm hôm đó, cái đêm mà em bỏ anh đi ... - Đột nhiên anh hạ giọng nói một câu.

_Chi tiết này có liên quan đến tình trạng sức khỏe của cô gái lúc nãy sao? - Ý anh muốn gì đây.

_Cô ấy thì không sao, nhưng anh quả thật rất có sao. - Anh đột nhiên dừng chân lại, ép sát cậu vào tường.

_Anh ... anh muốn làm gì? - Cậu lắp ba lắp bắp, phản xạ thật dễ thương.

Đột nhiên Chanyeol quỳ xuống, trên dãy hành lang không một bóng người, chỉ duy nhất hai nhân vật chính, một thấp đang đứng nghệch ra, một cao đang quỳ dưới đất.

_Baekhyunie, anh rất xin lỗi, xin lỗi em. Từ sau khi em bỏ đi, anh thật sự đã đau đến tâm tê phế liệt, bản thân nhận ra đã yêu em hơn mình tưởng. - Chanyeol cuối mặt xuống, giọng nói thấp đến mức trầm lặng.

_... - Cậu ôm chặt lấy tập hồ sơ vào lòng, bản thân dùng tay siết chặt như cố không để tuông ra một thứ gì.

_Xin lỗi vì đã không trân trọng em, xin lỗi vì đã lớn tiếng với em, xin lỗi vì đã làm em đau lòng, xin lỗi vì đã ... - Thấy Baekhyun không có phản ứng, từng lời tiếp theo, một tiếng xin lỗi là một cái tát, mạnh tay đến mức khi nghe thấy anh thanh cũng đã đau.

_Tại sao lại không tìm tôi? - Cậu rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố kìm lại.

_Anh đã tìm em, dùng rất nhiều người để tìm em, ngay cả Linda cũng vô vọng ... anh tưởng chừng đã mất em, cố gắng tập sống những ngày đau đớn ấy, nhưng ông trời đã cho anh toại nguyện, một lần nữa gặp em ... - Giọng anh nghèn nghẹn, anh khóc sao?

_Anh ... có yêu tôi không?

_Có ... anh rất yêu em.

_Vậy ... chúng ta có thể hạnh phúc không?

_Chúng ta, chắc chắn hạnh phúc.

_Tôi cũng muốn hạnh phúc!

Ý tứ trong từng câu nói đã rõ ràng quá còn gì, cố lên, nắm giữ hạnh phúc này thật chặt vì sắp tới đây cả hai người phải cùng trải qua một trận giông bão. Hy vọng, đôi tay này sẽ giữ chặt lấy nhau.

___

_Con gái, con đang làm gì vậy? - Thấy Seohyun đang loay hoay với ấm nước sôi, ba mẹ cô liền hỏi.

_Thứ 2 con xuất viện rồi. - Seohyun nói.

_Thật sao? Ôi tốt quá, có mấy hợp đồng quảng cáo đang chờ con. - Mẹ con đôi mắt sáng rỡ nhìn con gái.

_Từ chối hết đi. - Seohyun lạnh lùng nói.

_Tại sao? Là quảng cáo cho Nature Republic đó.

_Con phải ở lại bệnh lại một thời gian nữa. Từ chối hết đi. - Cô đưa tay rút điện ấm nước đun sôi ra.

_Ở lại đây làm chi? Con điên à? - Ba con quát lên.

_Có ba mẹ mới điên. Con xuất viện sớm như vậy thì chuyện với Chanyeol oppa phải làm sao đây ? - Cô tức giận quát lại.

_Thì ra là vậy ? - Ba cô thông suốt gật gà gật gù.

_Còn ấm nước này, chẳng lẽ ... - Mẹ cô chỉ tay qua ấm nước sôi nói.

_Ba mẹ thật hiểu con.

Seohyun mỉm cười đắc thắng, nhưng đâu đó có một nụ cười cũng dành cho cô.

_Đồ ngu mà tỏ ra nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro