chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 28:

Căn phòng làm việc lạnh lẽo của tiến sĩ Park giờ đây đã tràn ngập hơi ấm yêu thương, họ vốn dĩ đã như hai mảnh ghép đặc biệt được tạo ra ... và chỉ dành riêng cho nhau.

Ê hèm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, không khí nơi đây hiện giờ thật có chút ám muội. Rõ ràng chỉ mới làm lành với nhau ban sáng thôi mà, chỉ mới ban sáng thôi, tức là cách đây vài tiếng đồng hồ thôi, cớ chi lại nhanh như tên lửa thế này?

Một nhỏ thì bị đặt lên bàn, chiếc áo đồng phục bị bung hai cúc, tay thì quàng lấy cổ người ta, giày thì bay đi đâu mất một chiếc, miệng nhỏ không ngừng "ưm ưm ha ha" một cách dâm đãng. Còn một lớn thì chen vào giữa hai chân của người kia mà đứng, môi không ngừng ngấu nghiếng phím môi hồng nhuận, tay thì sờ soạng lung tung cả lên, tất nhiên là phần trên thôi. Ôi trời ơi còn cái phòng, văn kiện trên chiếc bàn mà ngày ngày Park Chanyeol chúi mũi vào cũng đáp đất một cách ngoạn ngục, nằm ngổn ngang lộn xộn dưới nền đất.

_... ha ... Chanyeol ... Chanyeol ... - Baekhyun nức nở thốt lên lời, cũng phải, bị người ta hôn tới choáng vàng đầu óc luôn mà.

_Gì vậy bảo bối? - Chanyeol vẫn day dưa đôi môi kia không dứt.

_... thở ... thở ... - Baekhyun mau mau nói ra lời cần nói, không thì tắt thở mất.

_Được, cho em thở một chút. - Chanyeol thì thầm vào tai cậu.

Chanyeol thấy bảo bối khó khăn hô hấp như vậy cũng không đành lòng mà dứt khỏi đôi môi ngọt ngào ấy. Nhưng anh nào có hiền từ như vậy, rời khỏi đôi môi liền chuyển mục tiêu sang vùng cổ mịn màng phía dưới. Rê lưỡi liếm láp từ nấc da thịt để lại những vệt hồng tình ái, anh liếm dọc chiếc xương quai xanh quyến rũ nhô ra sau lớp áo, chốc chốc đã ngậm lấy một bên nhũ hoa của cậu, nhay nhay như một thứ kẹo ngon lành, ngậm vào nhả ra, phút chốc đã làm hai nụ hoa kia sưng đỏ đến mê người.

"Cốc cốc" - tiếng gỏ cửa vang lên phá hoại giây phút lãng mạng của đôi ta.

_Chuyện gì? - Chanyeol có phần cáu gắt vì vậy lời nói phát ra cũng làm người ta ghê sợ.

_Dạ ... dạ ... bệnh nhân Seo Joo Hyun đang được chuyển đến phòng cấp cứu vì bong nặng ạ. - Cậu thực tập sinh nào đó e dè nói vọng vào.

_Cái gì?

___

Chanyeol cùng Baekhyun mau chóng chạy đến khu vực cấp cứu, ba mẹ Seohyun đã ở ngay trước lối ra vào.

_Làm sao lại bỏng? - Chanyeol lo lắng lên tiếng.

_Con bé ... con bé nói muốn pha cho cậu cốc cà phê xem như lời cảm ơn cho sự chăm sóc ân cần trong thời gian qua. Nào ngờ ... cả ấm nước đổ vào chân nó ... - Mẹ Seohyun nước mắt dài, nước mắt ngắn dựa vào chồng mình trơn tru kể lể.

_Aishiii ... chuẩn bị xuất viện rồi mà lại. - Anh tức giận đẩy cửa phòng cấp cứu bước vào.

Baekhyun khựng bước lại, nhìn thấy cha mẹ Seohyun đau lòng như vậy cậu liền thương cảm mà an ủi họ. Có lẽ Chanyeol đối với cô gái thân thiện đó mà nói ắt hẳn là có gì, anh sốt sắng tới như vậy cơ mà. Để anh tập trung cứu chữa vết thương cho cô sẽ tốt hơn, cậu vào chỉ tổ vướng tay vướng chân.

_Hai bác xin hãy an tâm, tiến sĩ Park nhất định xử lý tốt mà! - Baekhyun lo lắng nói với hai người kia một câu.

_Chuyện này cần cậu nói sao? Đương nhiên sẽ xử lý tốt rồi. - Mẹ Seohyun bỗng trở mặt ngưng hẳn nước mắt, dùng tah1i độ ương ngạnh mà nói.

_Ơ ... - Baekhyun đơ người ra với con người trước mặt.

_A ơ cái gì, còn không mau vào phụ một tay giúp con gái của tôi. - Ba Chanyeol quát cậu.

_Vâng ... vâng ...

Baekhyun luống cuống chạy vào phòng cấp cứu, cái gì đây, cậu vẫn chưa tiếp ứng nổi. "Con gái hiền lành như vậy, sao cha mẹ có thể ...".

Baekhyun ơi là Baekhyun, đời không phải ai cũng sống đúng bản chất của mình đâu, còn có cả Seo Joo Hyun kia nữa, cậu không biết là "cô gái hiền lành" của cậu sẽ tàn độc thế nào với cậu sau này đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro