chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 29 :

_Con gái tôi không sao chứ tiến sĩ Park? - Mẹ Seohyun lo lắng nhìn Chanyeol.

_Không sao, vẫn sống được. Nhưng sau này, có lẽ chân của cô ấy không còn như xưa nữa. - Chanyeol ảm đạm nói.

_Cái gì? - Bà ta choáng váng ngã ra sau.

_Bà ... bà - Người đàn ông được gọi là chồng kia nhanh chóng đỡ lấy. Nhưng thật là mắc cười, đỡ làm sao lại đỡ không nổi, thế là cả hai đều đáp đất ngoạn ngục. Trách ông ta cũng thật quá tội đi, bà ta đâu có nhẹ.

_Ai ya .... - Bà ta rít lên một tiếng, tự nhiên tỉnh rụi ngồi xoa mông mình.

_Hai người không sao chứ ? - Chanyeol nhíu mày nhìn đống lộn xộn trước mặt, hai người này cứ như đang diễn tuồng vậy. (=.=')

_Không sao, không sao. Nhưng vừa nãy tiến sĩ có nói ...

_Không sai, Seohyun vốn vẫn còn phải tập vật lý trị liệu thời gian dài để bình phục, nay lại bị nước sôi trực tiếp dội lên, da bị hoại tử rất nặng.

Ba mẹ Seohyun như chết đứng tại chỗ, đây gọi là gậy ông đập lưng ông sao ? Định bụng bày mưu làm bỏng nhẹ một tý để kéo dài thời gian ở lại bệnh viện, nhưng lỡ tạt luôn con gái mình thành hoại tử da. Trời ơi là trời, sau này làm sao nó còn có thể khoe chân khoe cẳng biểu diễn tươi mát được nữa chứ, còn có bộn tiền từ những hợp đồng chụp nội y, ôi trời ơi.

_Cô ấy được chuyển lại phòng bệnh rồi, hai người quay về chăm sóc đi.

Chanyeol nói vài lời rồi trực tiếp quay lưng bước đi, đầu anh đang nhức như búa bổ, không phải vì ca phẫu thuật nào nghiêm trọng mà là một cảm giác thật khó tả, anh đang khó chịu vì Seohyun sao. Không, anh yêu Baekhyun cơ mà. Vả lại khó khăn lắm mới nắm bắtt được cậu ấy thêm một lần nữa, điều quý giá này anh thật sự không muốn mất đi.

___

Chiếc xe Fenari màu bạc đắt tiền vừa đổ bụp trước căn hẻm nhỏ. Là Chanyeol đưa Baekhyun về, thật ra anh muốn đưa cậu về ngôi nhà ngày xưa hơn nhưng cậu nằng nặc không chịu, cậu đòi một thời gian nữa cơ. Anh lịch thiệp xuống xe rồi vòng sang mở cửa cho cậu, vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng, tham lam mà tận hưởng.

_Anh về đi, em tự vào được rồi. - Cậu mỉm cười một cái.

_Anh muốn đưa em vào ! - Chanyeol dùng giọng trẻ con nài nỉ.

_Ở trong đó không có đèn đâu. - Cậu hù dọa anh.

_Vậy thì anh càng phải hộ tống em tới cửa, anh không muốn bảo bối của mình gặp ăn cướp đâu. - Anh dịu dàng hôn lên tóc cậu.

_Em thua anh luôn. - Cậu đầu hàng rồi.

_Vậy mới ngoan chứ. Lên đây anh cõng ! - Chanyeol tách người ra, xoa đầu cậu một cái rồi ngồi xuống.

_Em tự đi được mà, anh mệt rồi. - Cậu khá bất ngờ trước hành động của anh.

_Mau lên bảo bối, hay là em muốn được bế kiểu công chúa ? - Anh trêu cậu.

Cuối cùng vẫn là phải ngoan ngoãn ngồi lên lưng anh, cái bóng lớn nhấp nhô từng bước chân được in xuống nền đất từ thứ ánh sáng le lói xuyên qua cửa sổ của một số nhà, hiện bây giờ họ rất hạnh phúc vì vậy thế giới cũng trở nên màu hồng.

_Tới nơi rồi. - Đã phải dừng lại trước cánh cửa gổ quen thuộc.

_Nhanh vậy. - Anh nuối tiếc thả cậu xuống, nắm lấy đôi tay nhỏ mà lắc qua lắc lại.

_Anh mau về nghỉ ngơi, mai còn phải đến làm việc.

_Anh biết rồi, hôn tạm biệt anh đi ! - Mặt dày đòi hỏi.

Cậu nheo nheo mắt lại nhìn con sói trước mắt, chỉ có hơn một tháng thôi mà anh đã thay đổi nhiều như vậy sao? Nhưng cũng tốt, dễ thương hơn lúc trước rất nhiều. Nhịn không được liền nhón chân lên hôn chụt một cái thật kêu vào má anh.

_Aishhiii ...

Hôn má là sao chứ ? Anh tức giận cởi chiếc áo vest bên ngoài, giục hẳn xuống đất, tay khó chịu nới lỏng chiếc cà vạt xanh lam. Anh tiến một bước, cậu lùi một bước, cúi cùng cũng lùi trúng cửa.

_Sao ... sao vậy ? - Cậu ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.

Anh không nói gì, đem hai tay cậu đang che chắn trước ngực áp lên cửa, môi trực tiếp phủ xuống môi, miệng lưỡi linh hoạt không ngừng luân động.

_Ưm ... - Baekhyun nhận thức được hành động của Chanyeol bá đạo đến cỡ nào, lại là ngay trước cửa nhà JongIn và KyungSoo, không được.

Ý nghĩ đó đã khiến cậu dùng tay đẩy đẩy anh ra, nhưng nào có được, sức đã yếu hơn người kia mà bây giờ lại bị hôn đến hô hấp khó khăn, đúng là lấy trứng trọi đá mà.

_Em không thích anh hôn sao ? - Chanyeol cảm nhận được sự chống cự của cậu liền tách môi ra.

_Không ... p ... - Vừa mở miệng ra.

_Vậy thì tốt rồi.

Người ta chưa nói xong thì lại bá đạo hôn xuống, môi thì liên tục liếm mút trái anh đào đỏ mọng kia, chân thì di chuyển một vòng, anh áp lưng vào cửa. Ám mụi, thiệt là ám mụi a, người ta sẽ tưởng cậu đè anh ra mà cưỡng hôn mất. Thật là bá đạo mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro