chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 30 :

_Ê hèm ... - KyungSoo nhịn cười đến nội thương khi nhìn Baekhyun lấm la lấm lét bước vào nhà.

_Kkaepsong, cậu làm tớ giật mình đó nha! - Baekhyun dùng tay ôm ngực mắt trao tráo nhìn hai người trước mắt từ đâu lù lù xuất hiện.

_Anh về đi ... ưm ... đừng như vậy mà ...

_Anh muốn hôn em thêm một chút ...

KyungSoo cùng JongIn phối hợp ăn ý diễn lại đoạn cao trào sến súa của đôi trẻ kia cách đây vài phút.

_Aaaaaaaaaaaaa, không biết, không biết gì đâu nha! - Baekhyun đỏ mặt tía tai vì ngượng, đưa tay lên che bít hai lỗ tai đỏ lựng kia mà chạy một mạch vào nhà tắm.

_Hahahaha ... - Hai tên kia được một trận cười thỏa thê.

_Baekhyun à, tớ có để cho cậu một ít cháo cá, hâm lại rồi ăn nhé! Hahaha ... - KyungSoo nói vọng vào nhà tắm, tay đắt tay JongIn lôi lên lầu.

_Ai nha, thiệt tình ... - Baekhyun dựa vào cửa nhà tắm ra vẻ ủy khuất. Ủy khuất cái gì chứ, ta nói lồ lộ trước cửa nhà người ta mà.

___

Sáng hôm sau tại bệnh viện Angel, ngay lúc còn rõ là sáng bảnh ra, Chanyeol đã có mặt ở đây, vì ai chứ? Anh sốt ruột cho Seohyun.

_Cô ổn chứ? - Chanyeol bước lại gần nhìn ngắm cô gái trước mặt, trán xuất hiện vài nếp nhăn do chân mày nhíu lại.

_Tôi ... hức ... tôi ... - Seohyun nức nở nhìn anh.

_Ấy đừng khóc được không? - Chanyeol luống cuống nhìn khi nhìn thấy nước mắt của cô.

_Tôi ... hức ... huhu ... - Seohyun càng ngày càng khóc lớn hơn.

_Không sao không sao, mọi chuyện sẽ không sao mà. - Chanyeol một khắc ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng.

_Tôi ... - Seohyun cười thầm trong lòng, không ngờ anh lại hành động như thế.

_Tôi sẽ cố gắng chữa lành cho cô! - Anh dùng tay vỗ vỗ tấm lưng ấy, kiên quyết nói.

_Cảm ơn anh! - Seohyun hài lòng dụi dụi đầu vào vai anh.

_Tiền sĩ P... - Baekhyun à, sao lại không gõ cửa chứ, như vậy chẳng phải thấy những gì không nên thấy hay sao?

_Baekhyun ... - Anh vội vã buông Seohyun ra.

_Xin lỗi. - Seohyun cuối mặt, lòng chửi rủa Baekhyun đến thậm tệ, thật lựa đúng thời điểm mà phá đám.

_À, có gì đâu, trưởng khoa Nội có việc cần trao đổi thưa tiến sĩ. - Baekhyun vẫn vui vẻ mà nói như không có gì.

_... - Chanyeol không nói một lời, lủi thủi đi ra phía cửa, khi đi ngang cậu còn dừng lại mà cố tình nhìn vào đôi mắt kia, nhưng đôi mắt cười ấy vẫn đang hướng về phía Seohyun.

___

Trở về sau khi trao đổi một số vần đề với trưởng khoa Nội, Chanyeol vội vã đi tìm Baekhyun.

_Baekie ... - Anh nhìn thấy cậu đang pha cốc cà phê ở phòng bếp.

_Hửm? - Cậu tiếp tục dùng thìa khuấy khuấy cốc cà phê nóng hổi.

_Em giận anh? - Dùng bộ mặt chó bự là tốt nhất.

_Không ...

_Rõ ràng là giận anh. - Anh cầm lấy tay cậu mà lắc lắc.

_...

_Anh xin lỗi, chỉ vì cô ấy khóc.

_Em không giận, anh hay mềm yếu trước nước mắt của con gái mà.

Baekhyun cầm lấy cốc cà phê mà lảng tránh anh, xoay người tiến bước về phía cửa kính lớn, nhâm nhi cho thư thả một chút. Nói không giận là nói dối, hai người chỉ mới làm hòa với nhau thôi, anh lại đi ôm cô gái khác mà dỗ dành.

_Từ nay anh không dám như vậy nữa. - Anh tiến đến ôm cậu từ phía sau, dịu dàng hôn lên gáy cậu.

_Anh làm gì vậy ? Ở nơi công cộng đó ! - Baekhyun giật mình cựa quậy.

_Anh bấm chốt rồi cơ. Thấy anh có giỏi không ? - Anh mỉm cười khờ khạo, hôn lên tai cậu.

_Anh là trẻ lên 3 sao ? - Cậu phì cười.

_Phải, là chỉ đối với em.

___

_Cô thật ngu ngốc. - Giọng nói quen thuộc vang lên.

_Linda ? - Seohyun nhíu mày khi nghe tiếng mà không thấy hình.

_Thì sao ? - Linda bước vào từ phía cửa.

_Ngu ngốc cái gì chứ ? - Seohyun tức giận nhìn cô.

_Tự làm bỏng mình nặng đến mức như vậy, không ngu chứ là gì ? - Linda cười khảy.

_Cô im đi ! - Seohyun liếc nhìn cô ả rồi quay đi.

_Ấy ấy đừng giận, dù sao thì cô cũng có bước tiến lớn trong lòng cùa thiếu gia. - Linda ra bộ năn nỉ của bề tôi.

_Hừ ... nhưng thằng nhãi kia lúc nào cũng chọn đúng thời điểm thật. - Seohyun đặt mạnh cốc nước trên tay xuống.

_Vậy thì mau chóng loại bỏ nó đi.

_Cô nói hay quá ! Thằng nhãi đó được Chanyeol oppa trân quý như vậy, dễ sao ? Bằng cách gì, nói nghe chơi !

_Hahaha ... bí cách thì kêu một tiếng, không cần bày vẻ cao sang như vậy đâu. - Linda cười lớn.

_... - Mặt Seohyun đỏ lựng, chắc là vì quê.

_Giúp cô vậy, thì ....

Đem tiếng cười mỉa mai nuốt vào trong bụng, Linda tiến gần đến giường bệnh, thì thầm vào tai Seohyun điều gì đó. Lại có chuyện gì nữa đây ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro