chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 31 :

_Baekhyun, cậu có thể giúp tôi đi dạo một chút được không? Tôi cảm thấy ngột ngạt quá. - Seohyun đưa ra lời khẩn cầu khi Baekhyun đang chăm chỉ thay băng cho cô ta.

_Tất nhiên rồi, tôi chỉ có mình cô là bệnh nhân thôi mà. - Baekhyun nhận lời, vẫn cắm cúi tỉ mỉ từng bước một.

Cậu là vậy, tốt tính quá làm chi, tin người quá làm gì? Sao cậu không ngẩn mặt lên mà trả lời chứ? Biết đâu lúc đó cậu có thê thấy được nụ cười của cô ta và điều đó sẽ giúp cậu tránh đi một rắc rối lớn sắp xảy ra?

_Có mát không? - Baekhyun đẩy cô gái ngồi trên xe lăn lên sân thượng.

_Woa, thiệt sảng khoái. - Seohyun dang rộng đôi tay cảm nhận cơn gió đang ôm chặt lấy cơ thể mình.

_Hihi ... cô thích thì được rồi. - Baekhyun mỉm cười, cậu ngồi xuống đất, ngay cạnh Seohyun mà nhắm mắt tận hưởng.

_Tôi đói quá! - Seohyun giật giật vai áo của Baekhyun mà nhăn mặt.

_Bây giờ sao? - Mới 5h chiều thôi mà.

_Hồi trưa tôi ăn rất ít ... - Cô cúi mặt xuống, thẹn thùng mà nói.

_À tôi hiểu, cô muốn ăn gì không?

_Tôi muốn ăn Ramen cay, ở bên góc đường có một tiệm đó. - Seohyun hớn hở ra mặt, dễ hơn cô tưởng.

_Được, cô về phòng đợi tôi nhé! - Baekhyun đứng dậy phủi phủi mông.

_Tôi ở đây đợi được rồi, ăn ở đây mới thích. - Về phòng thì kế hoạch của cô bị chó gặm à?

_Nhưng ở đây sẽ cảm lạnh đó ... - Baekhyun à.

_Không sao, sẽ mau thôi mà. - Seohyun mỉm cười chất chứa đầy niềm tin.

_Được, tôi sẽ nhanh thôi.

Nói rồi Baekhyun chạy đi. Phải làm sao đây Baekhyun? Chẳng lẽ phải nói cậu suy nghĩ thật đơn giản như con nít thì cậu mới chịu sao? Lúc trước cũng vì tốt như vậy mà bị đám y tá vô lại đè đầu cưỡi cổ, không chừa à?

Seohyun nhìn theo bóng dáng nhỏ lăn xăn chạy ở dưới đường mà nhếch mép một cái.

_Chả trách Chanyeol oppa lại rất thích cậu. Nhưng rất tiếc, anh ấy phải là của tôi cơ. Hahaha ...

_Mẹ? Mau làm đi!

Seohyun móc điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho mẹ cô một cuộc. Tốt thôi, mọi chuyện rồi lại theo ý cô mà.

___

_Nè, cô định làm gì vậy?

Chanyeol hốt hoảng hét lên một tiếng. Anh cảm thấy lộn gan lộn ruột khi nghe tin Seohyun đã đi đâu vài tiếng rồi, mà còn đi với riêng Baekhyun nữa chứ. Đã vậy khi tìm được thì Seohyun đã gần sát mép sân thượng rồi, tưởng chừng như chiếc xe lăn sẽ lao về phía trước bất cứ lúc nào.

Seohyun rưng rưng nước mắt quay lại nhìn anh.

_Cứu ... cứu em, mau cứu em!

Anh nhanh chóng chạy tới, giật ngược chiếc xe lăn đang chực chờ lao dốc kia lại, không ngần ngại mà ôm luôn Seohyun vào lòng.

_Bình tĩnh, đừng khóc nữa. - Chanyeol tỏ ra ôn nhu không tưởng, tại sao chứ?

_Em ... em ... - Seohyun cứ như uất ức chuyện gì đó, từng hồi nấc lên trong lòng anh.

Mãi như thế một hồi, cô ta lên tiếng.

_Baekhyunie thật đáng sợ! - Cô ta chậm chạp lên tiếng.

_Sao? - Anh nhíu mày, Baekhyun?

_Em nhờ cậu ta đưa đi hóng gió. Cậu ta tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn đưa em đi, rốt cuộc lại đưa em lên đây. - Nước mắt nước mủi đua nhau mà chảy.

_Sao có thể? - Chanyeol không phải kẻ ngốc.

_Cậy ấy giận chuyện hôm qua, cậu ấy nói đây là trừng phạt nho nhỏ cho em.

_Baekhyun đâu? - Anh đừng nói là anh tin nhé Chanyeol.

_Cậu ấy nói đi mua mỳ Ramen cay cho anh, lúc quay lại sẽ cho em về. - Cô ta lòng thầm tỏ ra vui sướng.

_Xem ra em bị cảm lạnh rồi! - Thấy cô khục khịch ở trong lòng mình, anh lo lắng bế cô đứng dậy.

_Anh làm gì vậy? Đi đâu? Mau thả em xuống! - Hai tay ôm chặt thế kia mà trời. Mặt dày vừa thôi chứ!

_Tôi đưa em về phòng.

Vừa xoay lưng lại anh đã thấy Baekhyun cầm tô mỳ nóng hổi đứng sau lưng mình, hai mắt cậu mở to ngạc nhiên điều gì đó.

_Chanyeol?

_Anh sẽ nói chuyện với em sau.

Anh lướt qua cậu, trên tay là một cô gái khác. Lướt qua cậu mà lại lạnh lùng như vậy, liệu có một lần nữa mà đánh mất nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro