chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap42.
Gia đình luôn luôn là một chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất của mỗi con người, một khi đã xảy ra biến cố, thì chính đó là lúc mà chúng ta yếu đuối nhất.

Thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm, 2 tháng, 2 tháng của sự im lặng thầm kín. Mỗi người một suy nghĩ, không ai giống ai cả nhưng thật sự tất cả đều là những nỗi muộn phiền sâu thẩm tâm can.

Baekhyun đã khỏe lại hẳn và vẫn duy trì thực tập ở khoa Nội tổng hợp. Chanyeol thì vẫn ngày ngày bám lấy đuôi cậu. Seohyun thì vẫn mập mờ phân vân giữa những ý nghĩ của bản thân ... còn Sehun thì, có phải hay không tình cảm dành cho Baekhyun ngày một lớn lên?

_Baekhyun, có người đưa tờ giấy này cho cậu. - Luhan trực tiếp chuyển vào tay cậu một tờ giấy nhỏ rồi rời đi.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ khuất dần sau dãy hành lang, Baekhyun thở dài ra một tiếng. Từ khi nào mà cậu cùng Luhan đã không còn thân thiết như lúc trước nữa? Những ngày tháng sau sự cố ấy quả thật không giống như những gì cậu tưởng tượng, không phải những trắc ẩn của tình anh em, nhưng lại có lắm điều khiến cậu bất ngờ.

"Làm ơn hãy lên sân thượng!" - dòng chữ nắn nót ghì chặt trên tờ giấy, nét mực bị loang lỗ do có thể thấy suy nghĩ là do nước mắt, có vẻ khi viết nên dòng chữ này, chủ nhân của nó đã phải rất khổ tâm.

Baekhyun một lần nữa bước lên khoảng sân thượng rộng lớn, cậu tiến ra một vài bước, không có ai. Nhưng một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cậu khẽ giật mình.

_Anh! - Là Seohyun.

_... - Baekhyun xoay lại, không nói gì.

_Anh ... - Seohyun gọi một lần nữa.

_Có ... có chuyện gì? - Baekhyun ấp úng không biết phản ứng với loại tình huống trước mặt như thế nào.

_Em xin lỗi.

Bỗng nhiên Seohyun quỳ bịch xuống, hai đầu gối chạm đất phát ra một tiếng có vẻ rất đau đớn, nhưng cô không dám kêu ca gì trực tiếp dập đầu tạ tội với Baekhyun.

_Anh ơi em sai rồi, em sai rồi. Em xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Làm ơn tha thứ cho em có được không? - Nước mắt Seohyun đầm đìa trên khuôn mặt, cô dập đầu xuống nền xi măng mạnh đến mức ứa cả máu ra.

_Cô ... em làm gì vậy, mau dừng lại ngay! - Baekhyun hốt hoảng quỳ xuống ngăn Seohyun lại.

_Anh ơi, làm ơn tha thứ cho em! - Thôi không dập đầu nữa, nhưng Seohyun cứ mãi cầu xin cậu.

_Được được, anh không trách em, mau đứng lên đi!

Baekhyun đỡ cô tiến tới một chiếc ghế đá nhỏ, một tay vội phủi đi đất cát dính trên vết thương ở đầu gối khi nãy, một tay vẫn nắm chặt lấy tay cô.

_Anh, anh tha lỗi cho em rồi chứ? - Seohyun bỗng siết chặt tay cậu hơn.

_Anh tha lỗi cho em mà! Từ nay sống tốt lên là được. - Baekhyun vẫn rất tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho Seohyun.

_Sau tất cả mọi chuyện anh không trách em sao?

_Dù sao nó cũng qua rồi.

_Anh à, Chanyeol thật sự rất yêu anh!

_... - Baekhyun ngước mắt lên nhìn cô, thật sự là một đôi mắt chân thành.

_Em đã cố gắng, rất cố gắng để chiếm được Chanyeol oppa, em đã dùng đủ mọi cách, dịu dàng có, mạnh mẽ có, ngay cả dùng đến thủ đoạn cũng có. Rồi từ khi biết được Chanyeol oppa yêu anh, em đã lợi dụng điều đó để rối loạn tâm tình anh ấy ... nhưng cho đến cuối cùng, anh ấy vẫn là yêu anh. - Seohyun cụp mắt xuống, vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt cô.

_ ... - Baekhyun vẫn im lặng.

_Anh, có thể cho Chanyeol oppa thêm một cơ hội được không? - Seohyun bỗng siết chặt bàn tay vừa buông lỏng ra một chút.

_Anh ... - Baekhyun không trả lời câu hỏi của cô.

_Tin em một lần thôi, Chanyeol oppa rất yêu anh!

_Anh ...

_Chuyện này em thật sự không dám xen vào nữa, nhưng xin anh hãy cảm nhận trái tim của mình một lần nữa, thật ra hai người đều còn rất yêu nhau.

Đúng, thật ra hai người còn rất yêu nhau, nhưng khổ nỗi yêu không thì chưa đủ. Còn phải có rất nhiều yếu tố khác, nhưng quan trọng vẫn là sự can đảm. Can đảm một lần nữa sau bao nhiêu lần thất bại, can đảm một lần nữa mặc cho có chịu phải tổn thương ... và can đảm một lần nữa, để mở rộng trái tim cho người mình yêu bước vào.

_____ END CHAP 42 _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro