chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 47 :

"Ting ting" - tiếng còi xe vang lên inh ỏi.

_Nè, hai người có định tránh đường cho người ta đi không hả? - Một ông đầu hói bặm trợn nghía đầu qua cửa sổ la lên um sùm.

Thế là cảnh phim lãng mạn của hai bạn trẻ bị cắt đứt từ đây. Chanyeol lập tức ngồi dậy, nhấc bổng luôn cả Baekhyun trong lòng mà đứng lên, gật đầu xin lỗi nguyên một dàn xe hơi đang đậu thẳng tấp, anh gằn giọng la lớn một câu.

_Hết phim, giải tán!

Mọi người cụt hứng mỗi người một hướng tiếp tục đi làm việc của mình. Riêng Park Chanyeol vẫn ôm cậu đứng đó, tuy dáng đứng có kỳ dị một chút, đu như gấu Koala, nhưng vẫn không sao.

_Nè nè, bỏ tay ra! - Da mặt Baekhyun thật sự không dày đến vậy đâu.

_Tay làm sao? - Anh ngu ngơ hỏi.

_Nắm chặt chân như vậy làm sao mà đứng được. - Cậu ngại ngùng giấu mặt vào hõm vai anh.

_Thả xuống em chạy mất thì sao, để anh bế em sẽ yên tâm hơn. - Chanyeol lợi dụng thơm thơm vào quả đầu đáng yêu của cậu.

_Không chạy mà. - Cậu nũng nịu dùng giọng con nít để nói.

_Hửm?

_Không chạy nữa đâu mà! - Cậu biết anh có tình không nghe liền tức giận đấm đấm vào ngực anh.

Chanyeol phì cười, cuối cùng cũng buông ra cho cậu đứng dưới đất. Nhưng khi hai chân Baekhyun vừa tiếp đất thì cậu đã bị một lực không nhỏ ghì chặt vào lòng, ôm đến muốn ngặt thở.

_Đứng dưới đất nhưng mà anh vẫn phải ôm. Anh nhớ em quá rồi! - Chanyeol phả những hơi thở ấm nóng mang hơi khói vào tai cậu.

Baekhyun phản ứng rất đáng yêu, nhột nhột đến rụt cổ lại, chỉ còn biết ngoan ngoãn cho anh ôm chặt vào lòng. Biết rồi, không muốn chạy nữa, cậu thật sự rất yêu Chanyeol.

___

Luhan đang sắp xếp đồ đạt để chuyển sang khoa khác, thời hạn thực tập của cậu ở khoa Nội tổng hợp đã kết thúc. Buồn thật, mới ngày nào mà bây giờ nửa năm đã trôi qua rồi, cậu đã được nhìn Sehun mỗi ngày trong 6 tháng qua. Tham lam quá, tận hưởng hết cái đẹp của người ta, bây giờ đã đến lúc rời đi rồi.

Luhan quệt đi nước mắt mỉm cười một cái, một nụ cười chua chát.

_Không sao. Dù gì cũng không có kết quả.

Luhan cầm thùng giấy chứa một số đồ vật đi loanh quanh trong khoa, một phần là để chào hỏi những người cậu thân thiết, một phần là vì ... cậu muốn thấy Sehun lần nữa trước khi đi. Cậu muốn biết lắm chứ, muốn biết anh có nhớ hôm nay cậu sẽ rời đi hay không, muốn biết thật sự anh có quan tâm tới mình một chút nào hay không ... nhưng cậu quên rồi.

_À, hôm nay Sehun có hẹn Baekhyun đi ăn. - Lời nói thốt ra khiến khóe mắt cậu rưng rưng, đến cuối cùng vẫn là anh ở bên cạnh của Baekhyun rồi.

Cậu bước đi chậm rãi trên hành lang bệnh viện, đường này hướng tới khoa Vật lý trị liệu, cậu sẽ còn phải thực tập ở đó thêm vài tháng nữa trước khi được nhận chính thức vào Angel. Cơ mà cậu đang đi ngang qua mấy phòng giải phẫu tử thi đó nha!

"Rầm, bụp" - Đừng đùa chứ, đang đoạn lâm ly bi đát thế này sao rốt cuộc lại giống như phim ma sợ hãi thần chưởng. Hai cánh cửa hành lang đột nhiên đóng lại rất mạnh, đèn ở lối đi cũng bỗng dưng tắt hết. Ánh sáng mù mịt từ ánh trăng xuyên qua cửa kính làm con người ta cảm thấy rùng mình.

_Ơ ... - Luhan bất giác nuốt nước bọt một cái.

"Lộp cộp, lộp cộp" - Là tiếng đế giày da va chạm cùng nền gạch.

"Lộp cộp, lộp cộp" - Âm thanh đó ngày một gần hơn.

Luhan sợ hãi buông thùng đồ xuống, cậu nép mình sát vào chiếc cửa sổ kính, nơi tập trung nhiều ánh sáng nhất. Miệng thì lẩm nha lẩm nhẩm đọc thần chú.

_Án ma ni bát di hồng ... Án ma ni bát di hồng ...

"Lộp cộp, lộp cộp" - Thứ âm thanh quái quỷ vẫn ngày một tiếng gần hơn.

_Aaaaaaaaaaaaaaaa ...

_____ END CHAP 47 _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro