chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 48 :

_Làm ơn đi mà! Đừng có giết tôi mà! Mấy người giết tôi thì sẽ không thể đầu thai siêu sinh được đâu nha. Huhu ...

Trông Luhan bây giờ thật tội nghiệp, ngồi cúm rúm ở một góc, nước mắt nước mũi thì tèm lem cứ như cún con bị bỏ rơi vậy. Cậu cứ liên tục lải nhải như mấy bà thím hàng xóm, sợ ma quá mà.

_Tôi làm sao mà nỡ giết em đây?

Chính là Sehun, Oh Sehun đó. Định hù chết người ta hay sao mà dùng cách này để xuất hiện? Nhưng dù sao thì cũng xem như anh ta còn biết thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy bộ dạng Luhan thê thảm như vậy cũng không đành lòng mà ngồi thụp xuống rút khăn tay thơm thơm mùi bạc hà ra nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho cậu. Luhan cũng không khách khí cho lắm, cậu liền xì mũi vài phát vào khăn tay cho đỡ tức, "Tên chết bầm nhà anh.".

_Hức .. hức ... - Cậu vẫn không đành lòng rời bỏ hơi ấm này mà cố gắng sụt sùi thêm một tý.

_Ngoan ngoan nín đi mà! - Sehun trông cứ như cô giáo giữ trẻ, thiệt khổ tâm.

_Tôi không sao đâu. Tôi đi đây!

Trẻ con đến rốt cuộc vẫn là trẻ con, suy nghĩ về những ấm ức của mình liền không kiềm chế được mà vùng vằng ra khỏi hơi ấm ngày ngày ao ước, đứng lên toan bỏ đi.

Sehun nhanh chóng kéo tay Luhan lại, giật ngược cậu ra sau mà áp lưng sát vào lòng ngực mình.

_Em muốn chạy đi đâu? - Sehun không khách khí đưa lưỡi liếm một đường lên lỗ tai cậu.

_Ê ê, anh làm ... làm gì đó? Buông tôi ra coi! - Luhan giật mình đến hoảng sợ, tay chân luốn cuống xoắn tít cả vào nhau.

_Buông làm sao được? - Sehun mỉm cười mãn nguyện, "Cơ thể cậu đúng là nhạy cảm mà!".

_Anh chẳng phải thích Baekhyun sao? Buông tôi ra coi, Baekhyun thấy bây giờ. - Luhan ấm ức nghĩ đến là muốn nổi điên hà.

_Cậu ấy thấy thì đã sao?

_Anh điên rồi, đồ đểu giả, trơ trẽn. Muốn bắt cá hai tay sao? - Luhan thật sự chậm tiêu đến nỗi đầu óc nghĩ chệch sang một hướng khác, thúc thúc cù chỏ vào mạn sườn của Sehun.

_Em gan nhỉ? Dám đánh người yêu sao? Xem anh trừng phạt em như thế nào.

Sehun thổi nhẹ vào tay Luhan như một kẻ biến thái rồi đột nhiên xoay eo cậu lại áp sát lưng cậu vào mặt kính trong suốt phía sau. Mắt chạm mắt, cả hai nhìn nhau một hồi lâu cũng không có nói gì. Chợt nước mắt Luhan lại ứa ra, đây chẳng lẽ là ân huệ cuối cùng trước ra đưa ra pháp trường hay sao? Nhìn cho gần thiệt gần, nhìn cho đến khi thỏa thích mãn nhãn, rồi sau này không được nhìn nữa đúng hơn là không còn cơ hội để nhìn nữa.

_Bảo bối à, sao em lại khóc nữa vậy? - Sehun xót cả ruột gan vội hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi của cậu.

_Anh ... anh ... - Luhan nức nỡ không nên lời.

_Ngoan ngoan anh thương.

_Đi đi mà, đừng làm tôi yếu lòng nữa mà! Huhu ... - Luhan òa khóc, tâm can cậu thiệt chịu không nổi đâu.

_Đi đâu? Anh làm sao có thể rời xa người anh yêu được chứ? - Sehun ôn nhu dùng tay quệt đi dòng nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt xinh đẹp.

_Anh đừng nói dối tôi nữa. Tôi đau lắm!

_...

_Yêu anh tôi đau lắm Sehun à! Huhu ...

Thật ra cậu đã phải chịu nhiều uất ức lắm rồi, đâu phải cứ thế mà sống yên ổn cho đến bây giờ. Nào là bị ăn hiếp, nào là bị sai vặt, nào là bị bêu rếu, nào là hồ ly, nào là mặt dày ...

_Cho anh một cơ hội đi! Bắt đầu từ nay anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em mà. - Sehun không nhịn được bèn ôm cậu vào lòng.

_... hức hức ...

_Anh yêu em!

Bỗng nhiên tách cậu ra khỏi ngực mình, hơi ấm đột ngột mất đi làm cơ thể nhỏ bé càng thêm lạnh giá. Nhưng độ ấm của đôi môi đã làm trái tim tổn thương trở nên lành lặn. Hy vọng một chút, gan dạ một chút, tin tưởng một chút, yêu thương thêm một chút ... họ sẽ được hạnh phúc mà.

_____ END CHAP 48 _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro