Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 9:

Tiếng thét của KyungSoo như một cú đấm đánh mạnh vào tâm trí đang rối bời của Baekhyun, kéo cậu về với thực tại. Cậu hoảng hốt chạy vào nhà và nhấc chiếc điện thoại bàn lên.

_Làm ơn nhanh lên, cho một chiếc xe cấp cứu đến ... Làm ơn nhanh lên, cậu ấy đang mất rất nhiều máu. - Baekhyun nói như thét lên trong điện thoại.

Kết thúc cuộc gọi, cậu buông thõng chiếc điện bàn để nó lơ lửng trong không gian, bản thân vô lực dựa vào bức tường trắng, ánh mắt vô định đến đau thương, liên tục đảo điên tròng mắt. Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu, bây giờ nên làm gì, liệu có thể giúp cậu ấy cầm máu hay không, cậu ấy sẽ chịu được đến khi xe cấp cứu đến ... tiếng KyungSoo vẫn kêu gào trong màng đêm, Baekhyun thì vẫn cứ suy nghĩ.

"Không được, mình phải mau chóng cầm máu, ở đây vốn là hẻm nhỏ, tìm được địa chỉ cũng khó, xe lớn lại không vào được, cần một khoảng thời gian nhất định để xe cấp cứu đến. Nhưng đợi tới lúc đó, e là ..." - Suy nghĩ đúng đắng cuối cùng cũng bật ra, Baekhyun nhanh chóng tìm hộp cứu thương và bộ kim vá bước ra ngoài.

Khoảng sân nhỏ giờ đây chật kín người.

_Tránh ra, làm ơn tráng ra.

Baekhyun chen chúc vào trong, yêu cầu mọi người tránh ra xa một chút.

_Cậu định làm gì? - KyungSoo nhìn chằm chằm vào cậu khi thấy Baekhyun đang bật lửa thắp nến.

_Tôi cầm máu cho cậu ấy. - Bản thân lấy ra thuốc sát trùng thông dụng.

_Cậu ... cậu định làm gì?

_Khâu vết thương. - Baekhyun tiếp tục chuẩn bị dụng cụ.

_Tránh ra đi. Cậu định hại chết cậu ấy sao? - Nước mắt KyungSoo tuông trào.

_ ... - Baekhyun không nói gì, tiếp tục công việc mình đang làm.

_Bản thân cậu mổ cá còn không xong lại muốn đi thực hành trên người JongIn sao?

Câu nói đó như một đòn tâm lý mạnh mẽ chạm vào nỗi đau của Baekhyun, nhưng không, bây giờ quan trọng nhất là phải cứu được JongIn đã.

_Tin ở tôi, cậu ấy mất rất nhiều máu rồi. Không nhanh chóng cầm máu sẽ không kịp nữa. - Baekhyun nhìn vào mắt cậu, cả niềm tin như dồn vào ánh mắt ấy. - Hãy tin ở tôi.

_...

_Cố định đầu cậu ấy.

Baekhyun xoay đầu JongIn trên tay KyungSoo về đúng vị trí vết thương. Đó là một vết thương sâu khoảng 0,5 cm, dài 3 cm trên vùng trán bên trái, điều đáng lo ngại duy nhất chỉ là việc mất máu. Cậu đeo găng tay y tế vào, bước đầu xử lý vết thương bằng dung dịch cồn 90o và Povidine. Lau sạch vùng trán trái một lần nữa bằng Povidine, Baekhyun xé tấm khăn trắng định hình chỗ cần khâu. Cậu rút một cây kim từ trong cuộn chỉ, một đoạn cước dài 40 cm và một cây nhiếp, khử trùng chúng bằng dung dịch cồn rồi trực tiếp dùng nhiếp đem hơ cây kim trên lửa.

Không gian xung quang chìm vào im ắng, mọi người dường như nín thở nhìn theo từng thao tác của Baekhyun. Dườngng như mỗi người đều có một nỗi sợ nhất định dành cho JongIn, cũng đúng mà, mổ cá còn không xong nói chi bây giờ là thực hiện tiểu phẫu trên con người, làm không khéo thì biết tính sao đây.

Baekhyun mặc kệ mọi ánh nhìn dò xét từ xung quanh, cậu chuyên tâm xỏ cước qua kim rồi gút lại, phần đuôi chừa khoảng 2-3 cm. Đặt tay vào vị trí vết thương Baekhyun hít thở một cái, đem tất cả dũng khí dồn nén vào đôi bàn tay và bắt đầu khâu. Một tay cầm kim, một tay cầm nhiếp, cậu tiến hành các mũi khâu cơ bản nhất. Xuyên qua rồi lại quấn vài vòng, kết thúc bằng một mối gút, một mũi, tiếp tục như thế cho đến mũi khâu thứ năm, cậu thở phào nhẹ nhõm mà cắt chỉ. Cuối cùng lại lau sạch bằng Povidine một lần nữa, chính thức kết thúc, Baekhyun ngã phịch ra sau một cái, cậu ngửa mặt lên trời và nhắm mắt lại.

_Làm ơn tránh đường cho cấp cứu! - Tiếng ai đó la lên.

Cuối cùng cũng đến, lúc nào cũng vậy, đợi xong việc hết thì đến, JongIn được đưa lên băng ca di chuyển ra xe cấp cứu và theo sau đó là KyungSoo. Một phần đi theo chiếc băng ca, phần còn lại thì ai về nhà nấy, hết chuyện rồi, cũng không còn gì để xem, chỉ còn lại Baekhyun sải dài bản thân dưới trời đêm, đem nụ cười hòa vào nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro