Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 10:

_Bác sĩ, em ấy sao rồi? - KyungSoo nhanh chóng chụp lấy tay vị bác sĩ đã luống tuổi vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu.

_Bệnh nhân hiện giờ đã không sao, rất may được cầm máu kịp lúc không thì e là sẽ khó khăn hơn. Mà cậu cầm máu cho cậu ta sao? - Vị bác sĩ thông báo và kèm theo một câu hỏi.

_A, không, là một người bạn khác. - KyungSoo trả lời.

_Vậy thì nên cảm ơn cậu ta rất nhiều đấy, chắc cậu ta cũng đã từng học qua, kỹ thuật cầm máu tốt, đường khâu cũng rất gọn gàng chặt chẽ. - Vị bác sĩ hài lòng nói với cậu.

_Vâng ...

_Thôi tôi xin phép đi làm việc của mình, cậu bạn của cậu được chuyển đến phòng 1213 rồi.

_Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Kết thúc cuộc hội thoại ngắn ngủi, tâm trạng KyungSoo trở nên rối bời, nửa lo cho JongIn, nửa lại nghĩ về Baekhyun. Bản thân cậu ấy đã làm tốt như vậy, cứu sống cả người quan trọng nhất với cậu, vậy mà trong một phút mất bình tĩnh, những lời lẽ đó ... có lẽ, sẽ làm tổn thương Baekhyun rất nhiều.

___

Cũng có lẽ, đến giờ phút này đây, hy vọng nhỏ cuối cùng của Park Chanyeol cũng bị dập tắt. Hai tuần, hai tuần đã trôi qua, với những người tìm kiếm giỏi nhất, vẫn không thể nào tìm thấy một chút dấu vết của Baekhyun. Giống như một cơn gió vậy, một đi không trở lại, không dung không dịch, muốn nắm bắt hẳn nhiên rất khó.

Chanyeol đem chai rượu tựa vào thanh chắn ban công mà liên tục nốc hết ngụm này đến ngụm khác, bản thân luôn tự hỏi một câu.

_Baekhyunie, em rốt cuộc còn yêu anh không?

Còn yêu thì đã sao?

_Hãy trở về bên anh! Cho anh một cơ hội! Anh thật sự rất nhớ em!

...

Là anh mơ tưởng rồi, vốn chỉ có tiếng gió xuyên tạc trong không gian trả lời anh, chứ Baekhyun đã sớm rời bỏ anh mà đi. Yêu anh như vậy, vì cớ gì cậu lại bỏ đi? Cậu trả lời này có lẽ bàn thân anh biết rõ hơn ai hết, chỉ là anh đang tự lừa dối bản thân để cố chấp muốn quên đi hình bóng cậu. Anh xoay lưng lại, trượt dọc theo ban công ngồi xuống đất, vẻ mặt say xỉn đến thảm hại, quần áo xốc xếch lôi thôi.

_Nè, anh gì ơi!

_...

_Nè, anh bị làm sao vậy?

_...

_Nè anh gì ơi!

Trong cơn say, anh nhìn thấy một hình bóng nhỏ, nhưng tóc lại dài, tay chóng nạn, cố gắng gọi anh dậy.

___

KyungSoo trở về sau khi Jongin đã tỉnh dậy, không nỡ rời xa, nhưng hiện tại trong người tiền không có, điện thoại cũng không có, cái gì cũng không có, tốt nhất là nên về nhà lấy đi vài thứ.

_Cậu đang làm đồ ăn hả? - KyungSoo hỏi khi thấy Baekhyun trong bếp.

_Cậu trở về rồi sao? Mau chóng đi tắm đi, tớ sẽ chuẩn bị đồ đem đến bệnh viện cho JongIn.

_Tớ sẽ đi!- KyungSoo lục lọi vài thứ.

_Cả đêm qua cậu chắc mệt mỏi lắm rồi! - Baekhyun nhíu mày.

_Là bản thân tớ muốn vậy. Bên cạnh Innie tớ mới yên tâm.

_...

_Cảm ơn cậu.

_Vì cái gì?

_Hôm qua nhờ có cậu cầm máu kịp lúc mà Innie mới bớt đi nguy hiểm.

_...

_Xin lỗi cậu.

_Lại vì cái gì?

_Những lời hôm qua, trong lúc hồ đồ đã ...

_Đúng mà. Cũng đừng bận tâm, nhờ nó mà tớ đã mạnh mẽ vượt qua đó thôi.

_... thực xin lỗi. - Tiếng xin lỗi chỉ còn lí nhí trong miệng KyungSoo.

_Được rồi. Cậu mau đi tắm một cái đi. Quần áo thực sự rất bẩn. - Baekhyun mỉm cười nhìn KyungSoo.

_Được a. - KyungSoo trong phút chốc cũng nở một nụ cười với cậu.

Baekhyun cùng ra cửa với KyungSoo sau khi tắm xong, tay mang một giỏ những thứ linh tinh như mấy bà mẹ đi nuôi con đẻ.

_Đi cẩn thận nhé! Khi mệt mỏi cứ gọi về, tớ sẽ liền giúp cậu chăm sóc JongIn.

_Cảm ơn cậu a, tớ đi đây.

_À mà cậu tới bệnh viện nào vậy?

_Là bệnh viện Angel. - KyungSoo xỏ giày.

_Angel, ờ ... CÁI GÌ?

_Là Angel.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro