Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16

4 người đi cạnh nhau giống như 4 thế giới.

nội tâm thực kì lạ.

Trái tim kẻ kia run rẩy, trái tim người này kiên quyết, có trái tim đập nhanh còn không biết do ai.

Có lẽ mãi mãi, họ cũng không có một giao điểm không gian chung.

Người trốn tránh, người rượt đuổi, người vô tình vứt bỏ rồi hối tiếc, người thủ đoạn tàn độc để chiếm lấy rồi cuối cùng tuột mất.

...

-Oh Sehun. Em yêu anh.

Tiếng cheng lớn đập thẳng đến đại não Park Chanyeol. Trước mặt, Byun Baekhyun khựng lại nói một câu khiến mọi vật quanh anh ngừng chuyển động.

"Yêu"

Nghĩa là trao trái tim cho người khác.

"Yêu"

Nghĩa là chỉ có duy nhất người đó trong tim.

Bản thân anh thống khổ, đau đớn không thể lý giải nổi. Rõ ràng tay nắm chặt tay Syn nhưng vẫn lạnh lẽo.

Byun Baekhyun kiên quyết như vậy, nhưng thời gian trên máy bay đã đấu tranh rất nhiều.

Trong mắt Park Chanyeol, cậu không thể nào trong sạch như trước, cũng càng không thể nào có được tình cảm mơ hồ đó một lần, Khi một vật biến mất trong sương mờ sẽ rất khó để kiếm lại.

Bây giờ, cuộc sống tồn tại, mỗi động tác đều nặng nề ỷ lại.

Suy cho cùng điều Baekhyun muốn làm nhất là chủ động sắp đặt cuộc sống của mình, muốn tự mình suy nghĩ rồi thực hiện.

-Baekhyun.

Giọng Chanyeol. Nhưng Baekhyun hình như không để ý, chỉ cúi đầu, đối diện với Oh Sehun. Trái tim nhói đau. Cậu biết bản thân không hề có tình cảm với người này. Nhưng chính mình muốn đưa mình tới cánh cửa khác.

CHỉ thử một lần không nghĩ đến anh mà nghĩ đến người khác.

Thử một lần không vì anh đau đớn.

Thử một lần để bản thân được phép tách anh ra.

Baekhyun biết mình mù lòa, bản thân không tốt, chẳng lý do gì khiến Oh Sehun bắt buộc phải đồng ý.

Cậu lại phi thường muốn làm trước mặt hai người kia. Họ hạnh phúc cớ gì, cậu không thể.

Cậu một lần muốn đố kị, ích kỉ.

Một lần nghĩ đến rời bỏ anh.

Oh Sehun kinh ngạc gọi:

-Baekhyun.

Nhưng tất cả kí ức lại ập đến, Baekhyun theo sát Chanyeol từng bước, đưa tay muốn chết cũng phải bảo vệ Park Chanyeol. tự mình rời bỏ anh chẳng khác gì, tự mình đưa thịt róc ra. Đau đớn vô cùng.

Cậu cảm thấy bản thân làm ra chuyện tày trời, không hiểu sao ngay lập tức ôm chặt người trước mặt:

-Xin lỗi. Xin lỗi....

Park Chanyeol định tiến lại, nhưng một bên bị Syn nắm chặt, một bên Oh Sehun đưa mắt lên nhìn chằm chằm cảnh cáo. Cũng yên lặng theo Syn quay đầu bỏ đi.

...

"Chanyeol"

"huh.. đừng nói gì, tại anh"

Khi đó, Baekhyun bị đánh khắp người băng bó, mở mắt đã gọi tên anh.

Trong đầu, từng hình ảnh chợt hiện về. giống như cuốn băng tua thật nhanh. Nhưng nhớ đến từng chi tiết.

Môi cậu ấy hồng nhuận mấp máy nói:

"EM thích anh"

Lúc đó lại cảm thấy áp lực. Syn vừa rời đi không lý do, Baekhyun vì mình mà bị trọng thương.

Chi bằng cứ đồng ý với em ấy..

Chi bằng nên an ủi, bù đắp cho em ấy...

...

Chanyeol lần này muốn rõ tất cả mọi chuyện, không còn muốn trốn tránh mơ hồ nữa.

Đang điều khiển vô lăng, đạp phanh dừng lại, khiến Syn hoảng hốt:

-Anh có chuyện gì vậy.

-Anh với Baekhyun trước đó yêu nhau?

-Anh... Không phải.

-Xuống xe.

Chanyeol tức giận, rõ ràng kí ức đó là thực, rõ ràng Baekhyun nói thích mình sau đó mình nghĩ đến Syn nhưng vẫn nói đồng ý cùng quen cậu ấy. rõ ràng Baekhyun là người bị đánh đến bầm dập vì anh. Rõ ràng Baekhyun là người cùng anh một chỗ rất lâu.

-Anh...

Syn một lần nữa gọi, nhưng lại khiến Park Chanyeol sinh khí, nổi giận quát lớn:

-XUỐNG. NÓI DỐI. NÓI DỐI.

Syn sợ hãi nhìn người trước mặt. không còn ôn nhu nữa, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

Đành phải xuống xe, quay lại nhìn chiếc xe phóng như điên xé tan không gian.

"Anh xem, chỗ này em thấy thiếu thứ gì đó, nên mua một đôi cốc đặt ở đây

Ừ, tùy em đi"

"Anh em muốn về nhà"

Khi đó Baekhyun vừa khóc vừa nói, trước mặt là ba mẹ cậu, Baekhyun ôm chặt cánh tay, toàn thân run rẩy. Ba mẹ muốn đem cậu bán đi lấy tiền trả nợ.

"Tôi sẽ trả, từ giờ đừng đến tìm Baekhyun nữa"

"Được, chỉ cần xong món nợ này, Baekhyun là của cậu"

...

"Anh chúng ta đừng để ý đến Kim Jong In"

"Baekhyun anh rất mệt mỏi, em yêu hắn đi theo hắn cũng được"

"Không em yêu anh"

...

"Anh! đừng đến đó được không"

Khi Baekhyun phát hiện đó là tin nhắn của Syn gọi anh đến với cậu ta, cậu đã nắm chặt tay Chanyeol nói với giọng van nài.

"Anh rất muốn nhìn thấy Syn"

Chanyeol đưa tay gỡ tay Baekhyun xuống quay lưng bỏ đi.

...

"Anh! Đừng không để ý em được không"

Khi Baekhyun làm trò Chanyeol cũng không cười nữa

"Anh! Đừng đi nữa được không?"

Chanyeol dăm lần bảy lượt đến chỗ Syn.

"Anh! Kim Jong In đến tìm em, đừng không để ý có được không?"

Khi Jong In một lần nữa đến làm phiền Baekhyun.

"Anh! Em bị đứt tay"

Khi Baekhyun cố ý đưa dao cứa đến tay mình.

"Anh! Đừng bỏ em có được không?"

Khi Baekhyun tuyệt vọng hỏi.

Tất cả Chanyeol đều im lặng. Giống như muốn đưa mình lên dàn tế, Chanyeol thực căm ghét bản thân.

Đường cao tốc, xe phóng như gió, cảm giác mọi vật đều không tồn tại.

"Anh! nếu ... phải chọn. em và Syn anh chọn ai?"

Lần cuối cùng, Baekhyun gọi "Anh!" sau hôm đó, Kim Jong In nhắn tin đến nói đang giữ Syn và cậu ấy.

Chanyeol nói "bỏ Baekhyun", Không biết bản thân sao lúc đó lại tàn nhẫn đến vậy. Baekhyun tuyệt vọng, ánh nhìn cuối cùng của cậu ấy, là sự tuyệt vọng.

Gió mạnh, khí trời vựa thẳm sau đó cướp đi đôi mắt của Baekhyun, cướp đi tạm thời trí nhớ của anh.

...........

Có một sự hoảng nhẹ khi đọc lại.... Hãy tưởng tượng... cố nghĩ ra, trong đầu "Anh!" lặp đi lặp lại, da diết, đau đớn ấy..

Baek ngốc... là do tôi đào tạo...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro