Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-XVIII-

"Cậu lại đến nữa rồi." Park Chanyeol không kinh ngạc chút nào khi thấy Byun Baekhyun ở cửa sở cảnh sát. Đã gần một tuần lễ từ ngày Byun Baekhyun qua đêm ở nhà hắn, gần đây Byun Baekhyun thường xuyên câu được câu không mà đến tìm hắn, và hắn cũng không còn nhịn không nổi mà đuổi cậu đi như hồi đầu.

Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào mà phát sinh nhiều thay đổi kỳ diệu như vậy? Cảm giác của hắn dành cho Byun Baekhyun càng ngày càng khó nói rõ.

Hắn đã từng cho là mình có thể xem Byun Baekhyun hồi bé đã chết, nghiêm túc đối phó với một Byun Baekhyun đã trở thành người xa lạ, lại phát hiện sự tự trách ở sâu trong nội tâm vẫn không ngừng quấy phá, cho nên mỗi lần nhìn thấy hai mắt Byun Baekhyun híp lại thành một đường thẳng khi cười thì trái tim vẫn hung hăng co quắp.

Byun Baekhyun nghĩ sao về hắn, hắn không rõ. Nếu như Byun Baekhyun vẫn hận hắn oán hắn, hắn cũng sẽ không cãi lại. Nhưng mà bây giờ sợi dây kết nối giữa hai người thật sự quá mỏng manh. Quan hệ giữa trinh thám và người ủy thác. Nếu như vụ án kết thúc thì sao? Có phải hắn và Byun Baekhyun sẽ giống như mười bảy năm trước, chưa kịp bắt chuyện thì đã biến mất tăm?

Park Chanyeol cảm thấy mình nhất định là điên rồi. Hơn mười ngày trước, người còn phát thệ muốn nhanh chóng giải quyết vụ án, cách Byun Baekhyun thật xa chẳng phải là mình sao?

Chỉ có thể gửi hy vọng vào kết quả của vụ án. Trên thực tế thì hắn biết tỷ lệ Byun Baekhyun trở thành người tình nghi tuyệt đối không nhỏ, nhưng mà không đi đến một bước kia thì Park Chanyeol không biết cuối cùng mình sẽ chọn cái gì, là dựa vào sinh hoạt vốn có bài bản hẳn hoi của mình mà chỉ chứng cậu ấy, hay là buông tha cậu ấy để trong lòng sống thoải mái một chút?

Thiếu cậu ấy. Thật sự thiếu cậu ấy.

Dường như Byun Baekhyun hoàn toàn không cảm giác được sự hoang mang của Park Chanyeol, trận lửa nóng kỳ lạ trong lồng ngực cũng bị cậu ấy ngó lơ không thèm để mắt đến.

Cậu đã đồng ý với Oh Sehun rằng tất cả sẽ kết thúc, vậy thì, tất cả sẽ kết thúc.

Cậu không tha thứ cho Park Chanyeol, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn. Nếu như không phải vì Park Chanyeol, e rằng tất cả các cơn ác mộng của cậu cũng sẽ không xảy ra.

Cho nên Park Chanyeol đem mạng cho cậu cũng không quá đáng, hắn thiếu cậu nhiều lắm. Không biết bản thân Park Chanyeol có tự cảm thấy được không, dù sao trong lòng Byun Baekhyun vẫn một mực tin tưởng như vậy.

Dường như dạo này Park Chanyeol lăn lộn với cậu nhiều lắm cho nên da mặt cũng bắt đầu dày hơn, nắm lấy vai Byun Baekhyun liền mạnh mẽ hôn lên. Byun Baekhyun trong lúc ngạc nhiên đã quên từ chối, cứ như khúc gỗ đứng ở đó mặc cho hắn hôn.

.:.

Hai mắt bị bàn tay dày rộng phía sau lưng vòng qua che khuất, lúc này Oh Sehun mới phát hiện mình đã nhìn trộm hồi lâu có bao nhiêu khó chịu.

Biết rất rõ là mình không vui, thì tại sao còn phải nhìn chứ?

Cách đó không xa, hai người vẫn không coi ai ra gì mà tiếp tục nụ hôn, trong lòng cậu suy nghĩ vô số lý do giùm Byun Baekhyun, nhưng không lý do nào có thể thuyết phục chính mình.

Kim Jongin nhìn thấy thiếu niên hay đấu đá với mình đang cau mày đứng ở trước mắt, phát hiện chẳng qua cậu ta chỉ là một đứa bé xấu xa mà thôi. Không nhịn được tiếng thở dài, vì sao cậu ta lại gặp phải Byun Baekhyun.

Oh Sehun nghe được tiếng thở dài, phục hồi tinh thần xoay người lại, thấy Kim Jongin đứng đó mặt không thay đổi, nhớ tới lần trước cậu ta nói với mình.

[Sao cậu phải ở cùng một chỗ với Byun Baekhyun?]

[Byun Baekhyun rất nguy hiểm, hay là cậu cách xa cậu ấy một chút.]

Kỳ thực chính mình vẫn luôn hy vọng có thể ở bên cạnh cậu ấy thật lâu.

Nhưng mà bây giờ, sợ rằng tâm nguyện của mình sẽ không thực hiện được.

"Cứ thích cậu ấy như vậy sao?" Giữa chân mày Kim Jongin xuất hiện một chút khó hiểu.

"Ừ, chính là cứ thích như vậy." Oh Sehun cúi đầu mà nói, tựa như một đứa bé đã làm sai chuyện gì đó.

Kim Jongin căn bản không muốn Oh Sehun sẽ trả lời vấn đề của cậu, nhưng sau khi Oh Sehun trả lời thì cậu trái lại không biết nên nói cái gì.

Nhưng cũng may Oh Sehun đã tự mình nói tiếp.

Cậu ta nói, "Kim Jongin, cậu biết tôi thích anh ấy nhiều lắm không?"

"..."

"Nếu có một ngày tôi chết, đó nhất định là bởi vì Byun Baekhyun."

Hai câu nghe được khiến Kim Jongin phiền não hồi lâu, nhíu mày căm giận hỏi: "Cậu nói cho tôi biết những thứ này để làm gì?"

Oh Sehun sửng sốt một giây, lập tức bật ra tiếng cười khẽ, không biết là xem thường hay là trào phúng.

"Nói cho cậu biết những thứ này chỉ là muốn xin cậu, đến lúc đó đừng làm phiền anh ấy."

Kim Jongin thấy Oh Sehun làm ra vẻ cố chấp đột nhiên cảm thấy rất buồn bã, lầm bầm một tiếng cậu rốt cuộc đang mê sảng cái gì vậy, liền xoay người đi khỏi như đang chạy trốn.

Đi vài bước lại bỗng nhiên quay đầu lại, làm như những lời sắc nhọn vừa rồi chưa từng được nói ra, ngốc nghếch mỉm cười, nói cộc lốc: "Này, Oh Sehun, cậu có muốn đi xem phim không?"

Oh Sehun thầm nghĩ thái độ của người này có phải chuyển biến quá nhanh không, giơ cánh tay lên định từ chối lại bị Kim Jongin đánh xuống.

"Không được cự tuyệt."

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc tôi đồng ý với cậu là sẽ không đi làm phiền Byun Baekhyun."

"Tôi không thích xem phim."

"Vậy đi rạp chiếu phim ngủ cũng được."

Oh Sehun cáu kỉnh cúi đầu xuống, sau đó lại cáu kỉnh ngẩng đầu lên.

"Kim Jongin, cậu cần gì phải làm như vậy?"

"Cậu coi như tôi muốn bồi thường một người bạn lúc trước của tôi đi." Sắc mặt Kim Jongin không mang chút biểu cảm mà nói, hình như là đang nói chuyện của người khác, "Trước đây tôi đã đồng ý sẽ dẫn anh ấy đi xem phim, nhưng vẫn không thực hiện được."

Oh Sehun ngáp: "Hẹn người ta đi xem phim còn định kể câu chuyện bi thương như thế. Tsk, tsk, đúng là cảm động." Sau đó rất ti tiện mà làm bộ nhăn mũi hai cái.

Kim Jongin lại cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro