Chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-XIX-

Oh Sehun lạnh nhạt ngồi trên ghế salon nhìn Byun Baekhyun cầm chìa khóa mở cửa từng chút từng chút, thay giày xong thì rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Cậu còn biết trở về sao?" giọng của Oh Sehun như đóng băng lại, né tránh Byun Baekhyun, từ trên ghế salon đứng lên.

"Lại giận gì nữa đây?" Byun Baekhyun không giải thích được, "Từ trước tới giờ cậu có như vậy đâu."

Mẹ nó, Oh Sehun thầm nghĩ, tôi làm sao biết từ trước tới giờ tôi không có như vậy mà giờ lại lên cơn, tôi chỉ biết là tất cả những thay đổi, tất cả những biểu cảm của tôi là bởi vì một mình Byun Baekhyun cậu.

Tay của mình bị Byun Baekhyun kéo từ phía sau, lòng bàn tay có hơi lạnh lẽo bị người kia nhào nặn.

"Cậu biết chuyện anh không muốn làm nhất chính là tổn thương cậu, Sehun."

Lòng Oh Sehun mền nhũn.

Biết mình ở trong lòng Byun Baekhyun không giống với tất cả những người khác là đủ rồi, cũng đủ để cậu vì Byun Baekhyun bôn ba sống chết, cực khổ bán mạng.

Bản thân mình còn muốn đòi hỏi gì nữa, coi như đáp án của Byun Baekhyun là cái cậu mong muốn, hay là cái mà cậu không mong muốn, thì phải làm thế nào đây, dường như đáp án của cậu ấy thật có thể thay đổi bất cứ chuyện gì.

"Tôi biết cậu không đành lòng tổn thương tôi." Oh Sehun quả thật không thể giả vờ trưng ra nét mặt như núi băng nữa, dường như không nhịn được mà mỉm cười nhợt nhạt, con mắt híp lại thành một đường thẳng, quay đầu lại, khom lưng cọ cọ vào mũi Byun Baekhyun. "Bởi vì ở trong lòng hyung, em là người trân quý nhất ~"

Đây lần đầu tiên ở trong tình huống không có người ngoài mà thằng nhóc rắm thối lại gọi mình bằng hyung, Byun Baekhyun cũng nở nụ cười: "Đúng vậy, cậu là trân quý nhất."

"Vậy những tình nhân kia thì sao?"

"Bọn họ chẳng là gì cả."

Oh Sehun vui vẻ, tiếp đó dường như làm nũng mà buồn buồn nói: "Park Chanyeol thì sao?"

Byun Baekhyun đảo mắt một vòng: "Park Chanyeol... So với những người đó thì trân quý hơn một chút," nhìn thấy giữa chân mày Oh Sehun cau lại, cọ cọ vào mũi Oh Sehun, "nhưng không trân quý bằng cậu!"

Đây cũng coi như là một đáp án khá hài lòng. Oh Sehun không để ý nữa, ngắm nghía những ngón tay trắng như măng non của Byun Baekhyun: "Hyung, mỗi ngày anh lừa dối tình cảm của người ta như vậy, không sợ sẽ chuốc họa vào thân sao?"

"Chẳng phải anh còn có cậu sao?" Byun Baekhyun dùng tay trái khẽ vân vê đầu móng hình bầu dục của tay phải, mỉm cười yếu ớt.

.:.

Chuyện đầu tiên Kim Jongin làm sau khi về đến nhà chính là lên mạng tìm lịch chiếu phim của rạp.

Hai thằng con trai lớn tồng ngồng cùng đi xem phim tình cảm cũng không hay lắm... Phim đọ súng, một là cảnh sát còn một là người thân của kẻ tình nghi cũng không hay lắm... Phim kinh dị thì hai người sẽ ngồi giữa tiếng thét chói tai của các cặp tình nhân, rất lúng túng, cũng không hay lắm... Phim hài thì cái bản mặt như núi băng kia sẽ không biết cười, cũng không hay lắm... Phim bi thì những người xem bên cạnh sẽ đầy nước mắt nước mũi, hai mặt nhìn nhau cũng không được hay lắm...

Thật sự là muốn điên rồi. Kim Jongin rống một tiếng, vò vò tóc, ngã vật xuống giường.

Tính toán một chút, xem đại phim gì đó cũng được, dù sao tám phần mười cậu cũng sẽ ngủ mất tiêu.

Móc điện thoại di động ra, bắt đầu tìm số của Oh Sehun. Trong lòng cười thầm, thật ra thì chí ít Byun Baekhyun cũng làm được một chuyện đáng tin, đó chính là kêu bốn người bọn họ trao đổi số điện thoại. Vốn muốn gọi điện lại sợ Oh Sehun vừa thấy số điện thoại của mình liền lập tức tắt máy, cho nên vẫn dè dặt gửi một tin nhắn đi.

[Đừng quên cuối tuần đi xem phim.]

Nhấn nút gửi đi, qua năm phút vẫn chưa nhận được hồi âm, ngay lúc Kim Jongin xác nhận thằng nhóc chết tiệt này quả là một thằng nhóc chết tiệt, điện thoại lại rung lên tè tè.

Kim Jongin luống cuống tay chân, cầm điện thoại lên lại thấy số của Oh Sehun, lập tức dùng giọng điệu nghiêm túc mà bắt máy.

"Alô?"

Oh Sehun vừa mở miệng lại đổ ập xuống một câu hỏi: "Tôi đồng ý đi xem phim với cậu hồi nào?"

Bệnh dễ quên rất cần phải trị, Kim Jongin bất đắc dĩ nhắc nhở: "Không phải lần trước đã nói rồi sao, câu chuyện cảm động như vậy mà cậu quên được hả?"

"Kim cảnh quan, bản lĩnh bịa chuyện của cậu không khiến người khác khen ngợi nổi." Oh Sehun không khách khí chút nào mà nói, trong đầu Kim Jongin liền hiện ra hình ảnh cậu ta đang lật bạch nhãn.

"Vậy cậu có đi hay không?" Kim Jongin ăn nói vụng về, nói không lại Oh Sehun, trực tiếp đi vào chủ đề.

"Không đi." Oh Sehun cũng trả lời thẳng thắn.

"Cậu không đến thì tôi sẽ dùng tội danh đánh lén cảnh sát nhiều lần để bắt giam Byun Baekhyun." Kim Jongin không chút nghiêm túc, chẳng qua là tùy tiện nói ra mà thôi.

Nhưng mà Oh Sehun lại tin, hễ chuyện gì vừa dính đến Byun Baekhyun thì dường như sự thông minh của Oh Sehun thoáng cái biến thành số âm.

"..." bên kia đầu dây, Oh Sehun dừng lại một chút, hình như đang suy tư gì đó. "Park Chanyeol sẽ không đồng ý."

"Tôi cũng cảm thấy vậy," Kim Jongin cố gắng kiềm chế để đừng bật ra tiếng cười, đắc ý nhìn thấy Oh Sehun từng bước mắc câu, "Tôi rất chờ mong Park Chanyeol sẽ cứu Byun Baekhyun khỏi tay tôi như thế nào, ai cũng thích xem tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, không bao giờ cũ rích."

Lời vừa nói ra khỏi miệng thì cả Kim Jongin cũng bị mình hù dọa, cảm thấy hình như gần đây năng lực phản ứng của mình được nâng cấp lên một chút .

"..." Bên kia lại im lặng, Kim Jongin vểnh tai nghe, rất sợ để sót bất kỳ tin tức nào.

"... Đây là uy hiếp sao?" Oh Sehun không nặng không nhẹ mà hỏi.

"Chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?" Kim Jongin đưa điện thoại ra xa, che microphone lại, không nhịn được mà bật cười.

Ống nghe bên kia truyền đến một tiếng thở dài rõ ràng.

"Tôi quen đến muộn." giọng của Oh Sehun nghe không ra cảm xúc gì, con chữ trở nên sắc bén, "Nhưng mà cũng tùy người, nếu là cậu mà nói, tôi cảm thấy tôi sẽ muộn khoảng hai tiếng."

Kim Jongin còn vẫn đang chờ Oh Sehun nói tiếp, trong điện thoại đã truyền đến tiếng máy bận.

Quá mức kinh ngạc, hai câu cuối của Oh Sehun vẫn còn vang vọng.

[Tôi quen đến muộn.]

[Nếu là cậu mà nói, tôi cảm thấy tôi sẽ muộn khoảng hai tiếng.]

Cho nên, cho nên, đây coi như là đồng ý với cậu sao?

Trong đầu Kim Jongin hiện lên bộ dạng không được tự nhiên của Oh Sehun, rốt cuộc cười đến co quắp ở trên giường.

Hai tiếng cũng không dài, đời người có rất nhiều cái hai tiếng để dùng, bình thường cậu làm biếng thì cũng nằm trên giường suốt hai tiếng, rõ ràng cảm thấy chẳng qua là mới năm phút đồng hồ thôi mà sao đồng hồ báo thức lại reo lên, xác thực đã qua hai tiếng rồi.

Đương nhiên cậu sẽ chờ hai tiếng, nhưng nếu như sau hai tiếng cậu ấy vẫn chưa đến, thì đừng trách cậu ném Byun Baekhyun vào trong phòng tạm giam.

.:.

Oh Sehun cúp điện thoại, điên cuồng trợn trắng tròng mắt. Xác nhận với bản thân n lần là mình chỉ đi cho có vì không muốn Kim Jongin tác hợp cho Park Chanyeol và Byun Baekhyun. Ừ, vốn chính là như vậy, thật sự chính là như vậy.

Hơn nữa, hai tiếng sau mình mới tới, cái tên nhược trí kia hẳn sẽ không đứng chờ ở đó, mình đến muộn như vậy cũng không tính là lỡ hẹn, cậu ta cũng không có lý do dây dưa gì nữa.

Điện thoại di động lại vang lên, không nhịn được vì tưởng rằng lại là Kim Jongin, không thèm nhìn lấy một cái, con ngươi bỗng nhiên lại trợn to.

Cậu biết hàm nghĩa của "nhất ngữ thành sấm" không?

_______________________
"Nhất ngữ thành sấm": Nói ra một lời, cũng là lời tiên tri.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro