Chapter 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-XX-

Hình như chẳng qua là một ngày cuối tuần rất bình thường, rất bình thường mà thôi.

Sáng sớm Byun Baekhyun thấy Oh Sehun muốn nói gì nhưng lại thôi, sau đó bỏ đi. Byun Baekhyun rơi vào đường cùng nên không thể làm gì khác hơn là đến sở cảnh sát, chán ngán nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Park Chanyeol cầm ảnh chụp của người bị tình nghi đối chiếu với mặt mình.

Đương nhiên cậu biết tại sao mình lại bị Oh Sehun tách ra, Park Chanyeol đã nói cho cậu biết chuyện Kim Jongin mời Oh Sehun đi xem phim.

"A... Quên mang điện thoại theo rồi." dường như Byun Baekhyun đột nhiên nhớ tới gì đó, ảo não vỗ vỗ ót của mình, đứng dậy đi về nhà.

"Cần điện thoại để làm gì?" Park Chanyeol không hiểu.

"À..." Byun Baekhyun chớp mắt, "Động viên Sehun cố gắng lên chứ sao"

Cậu rất có lỗi vì cậu không có biện pháp yêu Oh Sehun, nhưng cậu có thể dùng hết mọi khả năng để Oh Sehun hạnh phúc.

Vẻ mặt Park Chanyeol không biết làm sao: "Tôi đưa cậu về nhà."

"Không cần." Byun Baekhyun khoát khoát tay, "Tôi chạy xe tới, không sao đâu, về nhà nhanh lắm."

Dường như Park Chanyeol rất hưởng thụ quan hệ của cả hai bây giờ. Không phải bạn bè, không phải kẻ địch, ở trong tình huống ít thấu hiểu đối phương cũng có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà hài hòa ngồi xuống bắt chuyện, hơn nữa sẽ không cố ý đâm bị thương chỗ đau của đối phương.

Kỳ thực hai người bọn họ đều thay đổi không ít.

.:.

Sau khi cậu nhấn vào cái nút trên chìa khóa thì xe liền vang lên hai tiếng tít tít, sau đó tự động mở khóa. Móc chìa khóa xoay vòng trên ngón trỏ của Byun Baekhyun, cậu mở cửa xe, đặt mông ngồi vào trong.

Gác khuỷu tay trái lên bệ cửa, mu bàn tay chống đầu, tay phải vịn vô-lăng, mở toàn bộ mui xe ra, hài lòng hưởng thụ ánh mặt trời gay gắt của buổi sáng.

Ngoại trừ nói cho cậu biết chuyện Oh Sehun muốn đi xem phim với Kim Jongin, Park Chanyeol còn nói cho cậu biết, thì ra lúc Kim Jongin còn ở trường cảnh sát có một người bạn rất thân rất thân rất thân.

Park Chanyeol dùng ba chữ rất thân liên tục để hình dung quan hệ giữa Kim Jongin và Lu Han, thử hỏi xem có bao nhiêu khác thường chứ.

Mỗi lần hắn đến trường cảnh sát tìm Kim Jongin, anh chàng tên Lu Han hơn cậu ta hai tuổi luôn ở bên cạnh, mỉm cười dịu ngoan, mở to đôi mắt tò mò.

Sau khi Kim Jongin tốt nghiệp trường cảnh sát được một tháng, lần đầu tiên Lu Han hẹn Kim Jongin đi xem phim. Lúc đó Kim Jongin cũng ngây ngốc ngơ ngác như bây giờ, nghe Lu Han nói xong thì cực kỳ hưng phấn.

Nhưng mà ngày đó Kim Jongin lại nhận được điện thoại khẩn cấp, phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ có thể gọi điện xin lỗi Lu Han nói dời ngày xem phim lại, sau đó cứ dời cứ dời không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng Lu Han vẫn không đi xem phim với Kim Jongin được.

Trong một lần Lu Han làm nhiệm vụ đã bị tai nạn xe cộ.

Park Chanyeol nói xong, vẻ mặt hời hợt, hình như hoàn toàn chưa từng lưu ý.

"Làm nghề này, cầm lên được thì cũng buông được mới phải."

Byun Baekhyun nghĩ tới đã muốn trợn trắng hai mắt, dường như Park Chanyeol có bao nhiêu tuyệt tình khi kể chuyện của bọn họ.

Vừa hay là bầu trời quang đãng thoáng cái liền tối xuống. Đèn xe sáng rực ở lối đi bộ với tầm nhìn hẹp có vẻ rất chói mắt. Byun Baekhyun mới vừa oán giận sao thời tiết lại thay đổi nhanh như vậy, đột nhiên tim đập nhanh hồi lâu khiến cậu co quắp lại.

Đã xảy ra chuyện gì, là một dự cảm không lành.

Vừa chạy ra khỏi chỗ đèn xanh thì vội vàng muốn quay đầu lại. Tuy rằng cậu không phải là một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật, nhưng mà bất kể là ai, vào lúc bất an thì nơi có thể cung cấp cảm giác an toàn nhất mà mình nghĩ ngay đến đều là sở cảnh sát.

Cũng trong nháy mắt, đột nhiên gió lớn thổi loạn, ban ngày bỗng chốc trở thành nửa đêm. Byun Baekhyun bực mình ấn còi xe, lại chỉ nhìn thấy một đường sấm sét tàn nhẫn cắt đường chân trời thành hai nửa. Mẹ nó. Ở trong lòng Byun Baekhyun thầm mắng. Mỗi lần ra khỏi nhà thì trong lòng đều lẩm nhẩm đừng có mưa đừng có mưa. Chiếc xe mui trần xé gió của cậu nếu gặp phải trời mưa sẽ hoàn toàn không che chắn gì được.

Mưa đã bắt đầu rơi xuống, rơi lên chóp mũi của Byun Baekhyun. Vài giây đồng hồ sau thì giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống với tần suất cực nhanh, Byun Baekhyun ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, lúc đó mới phát hiện tóc của mình đã hoàn toàn ướt đẫm.

—— Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cảm giác kỳ lạ này từ đâu mà đến?

.:.

Kim Jongin mua một thùng bỏng ngô lớn, dựa người vào cây cột trong đại sảnh của rạp chiếu phim, híp mắt nhìn thời gian trên màn hình lớn.

Mười một giờ năm mươi.

Oh Sehun có thể tới đúng giờ thì đương nhiên là hay nhất rồi, nhưng nếu theo lời cậu ta nói, thằng nhóc rắm thối kia sẽ không đến đúng giờ, Kim Jongin cũng mua đủ số lượng để cậu ăn trong hai tiếng.

Không chỉ là hai tiếng. Oh Sehun không tới thì cậu vẫn đợi, đợi đến lúc bầu trời tối đen, sau đó sẽ đánh cậu ta.

Không biết qua bao lâu, số người vào rạp chiếu phim càng ngày càng nhiều, trên sàn nhà bằng gạch men cũng ướt đẫm một mảng. Kim Jongin kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chiếc dù trong tay mọi người vẫn nhỏ nước tí ta tí tách như cũ, đưa đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên bầu trời nhá nhem đã trở nên âm u.

Trong lòng cười thầm chính mình, thật đúng là sẽ đợi, hai thằng con trai cùng đi xem phim vào một ngày mưa dầm quả thật không quá thích hợp, nhưng lại tưởng như là chuyện đáng tin nhất trên thế giới, không làm mình cảm thấy kỳ lạ chút nào.

Chuông điện thoại thiếu chút nữa đã bị quên lãng trong tiếng người huyên náo. Tay trái của Kim Jongin ôm thùng bỏng ngô, tay phải bỏ vào trong túi quần, dùng hai ngón tay khó khăn móc điện thoại ra.

A, còn tưởng là Oh Sehun tới, Kim Jongin nhìn màn hình báo cuộc gọi, hiện rõ là phân đội gọi điện tới. Thật là, sớm biết là cuộc gọi liên quan đến công việc thì đã không phí sức móc ra.

Vì vậy liền giả bộ không phát hiện, mắt điếc tai ngơ với tiếng chuông điện thoại ngày càng reo lên dữ dội trong tay. Tiếng chuông reo khoảng chừng một phút đồng hồ mới rốt cuộc im ắng lại. Giữa lúc Kim Jongin thở phào nhẹ nhõm, lại có một dãy số khác không biết mệt mà gọi tới.

"Làm gì hả? Làm gì hả? Không biết hôm nay ngày nghỉ sao?" Rốt cuộc Kim Jongin cũng phải ấn phím nhận cuộc gọi, cắn răng oán hận mà rống vào đó, "Cho ông đây có một ngày nhàn rỗi cũng không được hả?"

Bên kia điện thoại là tổ trưởng của phân đội, sau khi bị Kim Jongin mắng thì có chút sững sờ, nhưng chuyện cần nói thì vẫn phải nói:

"Trên đường chính đã xảy ra một vụ án mới."

Kim Jongin gặp người kia vừa nhấc điện thoại lên lại nói chuyện công việc liền không kiềm chế được cơn giận: "Tất cả các vụ án đều phải tới tìm tôi sao? Sở cảnh sát người nhiều như vậy, đều là ăn không ngồi rồi hết sao?!"

Cậu chỉ muốn vào ngày cuối tuần rảnh rỗi có một cuộc hẹn ra trò.

Tức giận thở hổn hển hai cái, nghe bên kia đầu dây lặng ngắt như tờ vài giây đồng hồ, chỉ có thể dựa vào đạo đức nghề nghiệp mà tức giận hỏi một câu: "Có người nào thiệt mạng không?"

Người điện thoại bên kia hình như rất khó mở miệng.

"Hiện nay phát hiện hai thi thể."

"Nên gọi giám định thì gọi giám định, nên gọi pháp y thì gọi pháp y? Cậu gọi điện thoại cho tôi làm chi? Tôi có thể giúp gì cho cậu?" Kim Jongin nhìn màn mưa ngoài cửa sổ không có chút nào là muốn ngừng lại, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc Oh Sehun sẽ không mượn cớ trời mưa mà không tới chứ.

"... Cảnh quan, đội trưởng bảo tôi gọi cho cậu là bởi vì, ông ấy nói vụ án này và vụ cậu đang phụ trách có liên quan với nhau."

"Có liên quan đến vụ tôi đang phụ trách?" Kim Jongin thoáng cái nghĩ đến Byun Baekhyun. Cái tên tai họa kia, giờ không ở cùng một chỗ với Park Chanyeol sao?

"... Hai người chết đó, mặc dù bây giờ vẫn chưa xác định, thế nhưng..."

"Thế nhưng cái gì?" Lại một tia chớp nháy lên ngoài cửa kính, cảm giác nôn nóng trong lòng Kim Jongin cũng bắt đầu dâng lên, hình như tới điểm giới hạn sẽ bùng phát không kiềm chế được.

Trong ống nghe truyền đến tiếng lao xao, hình như điện thoại của đối phương bị người bên cạnh đoạt mất.

Kim Jongin lập tức nghe thấy giọng nói nghiêm túc của đội trưởng phân đội.

"Kim Jongin, hai người chết đó, có một người mang theo giấy chứng minh tên Oh Sehun."

"Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu ta quả thật có liên quan đến vụ án mà giờ cậu đang theo."

Lăng trì một người chẳng qua chỉ mất hai câu nói.

Kim Jongin nhíu mày nuốt một hớp nước bọt, nhìn một tia chớp lại nháy lên ngoài cửa, rọi sáng bầu trời đầy mây, vừa cấp tốc lại vừa thong thả, biến màu trời màu xám đen thành một bức tranh trắng xóa vụn vỡ.

Lúng túng xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy màn hình lớn đáng ghét đang giới thiệu phim, thẫn thờ đụng vào dòng người tới lui, thùng bỏng ngô trên tay trái bay lên, sau đó đổ ập xuống đất. Kim Jongin gắng gượng nhìn qua màn bông ngô đang rơi xuống, thấy góc trên của màn hình lớn hiển thị đúng hai giờ chiều.

Oh Sehun, không phải cậu nói chỉ đến muộn hai tiếng sao?

Trên mặt đất vẫn đầy những giọt nước từ chiếc dù nhỏ xuống, bỏng ngô khô ráo phồng to rơi trên mặt đất, vỏ ngoài màu trắng sữa bị nước thấm ướt từng chút, sau đó toàn bộ hạt bỏng ngô dần trở nên mềm nhũn.

Kim Jongin vẫn duy trì tư thế đó, không dám di chuyển, luôn cảm thấy một giây sau Oh Sehun sẽ không khách khí mà bước đến đánh vào vai cậu, sau đó nói với cậu: Cái gì? Giấy chứng minh của người chết có tên của tôi? Làm sao có thể? Cảnh sát các cậu thật sự là càng ngày càng không đáng tin cậy.

Tựa như lần đầu tiên gặp nhau, đảo bạch nhãn chế giễu năng lực làm cảnh sát của cậu.

Tại một tia chớp nháy lên, dù Kim Jongin quay lưng về phía cửa nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy phía sau truyền đến một nguồn sáng mãnh liệt.

Sau đó cậu phát hiện, hình như ngoại trừ tiếng sấm chớp ầm ầm và tiếng mưa rơi tầm tã, cậu chẳng nghe được gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro