Chapter 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-XXIII-

Park Chanyeol thấy Byun Baekhyun nhắm mắt lại ngủ cũng rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Kỳ thực tâm trạng có chút phức tạp, không biết là nên cao hứng hay mất hứng.

Tuy Byun Baekhyun bị xe đụng máu me be bét nhưng cuối cùng cũng giữ được cái mạng, chỉ bằng điểm này thôi không biết có tốt hơn Oh Sehun chỗ nào không. Hắn không có tâm tư suy nghĩ quá khứ rải rác mà hắn và Byun Baekhyun từng trải qua hay là tương lai sau này, cả trong lòng và trong đầu đều chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Byun Baekhyun còn sống.

—— Còn sống là tốt rồi.

Không chỉ là còn sống, vụ tai nạn xe cộ này trực tiếp biến Byun Baekhyun từ người bị tình nghi thành người bị hại. Tuy rằng vụ án của dì cậu ấy chưa có tiến triển gì mới, nhưng ít ra có thể giảm thiểu khả năng Byun Baekhyun giết Oh Sehun, bởi vì so sánh tình huống lúc đó và lúc này, bọn lái xe đụng Byun Baekhyun và giết chết Oh Sehun có thể là cùng một phe, thậm chí, là một người.

Dù sao thì Kim Jongin cũng không thể ép buộc Byun Baekhyun đừng đi điều tra chuyện liên quan đến Oh Sehun nữa, tuy rằng Park Chanyeol biết chuyện này sẽ không làm cảm giác chán ghét của Kim Jongin đối với Byun Baekhyun giảm thiểu dù chỉ một chút.

Cúi đầu đi về phía trước, lúc đi ra thì lối đi bị một người cản trở. Park Chanyeol giương mắt lên nhìn, thấy đứng trước mặt mình là cô bé đáng thương kia, lông mày nhíu lại, vẫn muốn nói lại thôi giống như đêm qua.

"Làm sao vậy?"

Cô bé căng thẳng nắm góc áo, cắn môi dưới, rốt cuộc dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn về phía Park Chanyeol, trong mắt dường như có nước lấp lánh.

"Kỳ thực ngày hôm qua tôi. . . hình như có thấy chiếc xe kia. . . nhưng chỉ là xa xa nhìn sang cho nên. . . tôi căn bản cũng không dám xác định. Nhưng mà. . ."

"Xe gì?" tay Park Chanyeol nắm chặt tay cô bé đó, nóng lòng nghe manh mối tiếp theo.

"Tuy rằng cảm thấy rất có thể là tôi nhìn lầm. . . nhưng mà chiếc xe kia. . . . xe kia rất giống xe của Wu pháp y. . ."

Cô bé đó đương nhiên biết có nhiều khả năng chiếc xe kia là của Wu Yifan . Từ khi Wu Yifan tới sở cảnh sát làm, số con gái trong sở cảnh sát ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay nên chủ đề trò chuyện mỗi ngày cũng xoay quanh anh ta, nước hoa của anh ta, áo sơ mi của anh ta, xe của anh ta. Nhưng làm sao có thể? Người như Wu Yifan làm sao có thể lái xe đụng người khác? Hơn nữa còn đụng một người bị tình nghi? !

Cơ thể Park Chanyeol trở nên cứng ngắc. Hắn chưa từng nghĩ tới Wu Yifan và Byun Baekhyun sẽ có chút xíu quan hệ. Bất quá cô bé đó nói rất có thể là nhìn lầm rồi, giờ cũng không thể xác định là Wu Yifan đụng người, nhưng mà sự bất an trong lòng lại chẳng giảm đi chút nào, luôn có cảm giác là có chi tiết nào đó sai rồi, nhưng tỉ mỉ nghĩ tới nghĩ lui lại tìm không ra rốt cuộc là khác lạ chỗ nào.

Lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Wu Yifan, sau đó gọi tới.

"Park Chanyeol?" giọng nói của Wu Yifan vẫn gặp nguy không loạn như cũ, giọng nói hòa nhã như có từ tính truyền qua ống nghe điện thoại vẫn nhã nhặn như thế.

"Wu Yifan." Park Chanyeol cố gắng để giọng nói của mình cũng không có một tia gợn sóng. Trước đây, chuyện này với hắn mà nói là cực kỳ dễ dàng, nhưng mà từ khi Byun Baekhyun xuất hiện thì hắn trở nên càng ngày càng không giống mình, trở nên cảm tính và không cách nào khống chế tâm tình của mình. "Giờ anh đang ở đâu?"

"Tôi đang ở trong phòng làm việc viết báo cáo, còn cậu?" Wu Yifan nhàn nhạt nói, "Làm sao vậy?"

"A. Là như thế này, giờ tôi đang ở bệnh viện gần sở cảnh sát." Đầu óc Park Chanyeol mau chóng bịa ra một cái cớ, "Đợi lát nữa quay về sở cảnh sát lấy chút đồ rồi sẽ về nhà. Anh có thể sẵn tiện chở tôi một đoạn không?"

". . ." Bên kia truyền đến một hồi im lặng, sau đó Wu Yifan nói, "Hai ngày nay trời cứ mưa to, tôi vẫn để xe ở nhà, không có lái đi làm."

"A, vậy sao? Coi như xong rồi, bye." Park Chanyeol cưởi giả lả, sau đó cúp điện thoại.

Trong lòng dường như có vô số sợi dây mắc lại với nhau, khiến hắn không biết phải ra tay từ đâu.

Sẽ là Wu Yifan sao? Lời giải thích này vốn không thông. Nếu quả thật là Wu Yifan đụng Byun Baekhyun, như vậy Oh Sehun cũng là do Wu Yifan ra tay sao? Vì sao? Lẽ nào Wu Yifan cũng là một trong những người có mang thù với Byun Baekhyun?

Vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Wu Yifan thế nào để có thể moi được gì đó từ miệng của anh ta, máy móc đi từng bước trong bệnh viện. Ban đêm rất lạnh, ánh trăng cũng không thể phản chiếu hoàn toàn trong vũng nước dưới mặt đất, Park Chanyeol đá hòn đá nhỏ dưới chân, giương mắt nhìn thấy một người mặt áo khoác không bâu đứng chừng chờ trước cửa sở cảnh sát.

Cách rất xa, Park Chanyeol thậm chí không nhận ra đó là nam hay nữ, bởi vì người nọ cũng không tính là cao, nhưng vóc người thật sự rất tinh tế, áo khoác không có che khuất đôi chân dài mặc chiếc quần jean bó sát, mái tóc mềm bay bay, vạt áo khoác bị gió thổi tốc lên.

Ngay sau đó, một người từ trong sở cảnh sát đi ra, vóc người cao vượt trội làm cho không khó nhìn ra đó là Wu Yifan. Hắn từ phía sau nhẹ nhàng kéo áo khóac kín lại, cưng chìu mà xoay người đó về phía mình, sau đó liền cầm dây kéo đang nằm chỗ ngực kéo lên đến trên cùng, che cả nửa khuôn mặt.

Sau đó hai người sóng vai đi tới, Park Chanyeol làm bộ lơ đãng đi ngang qua, đối mặt với Wu Yifan, kỳ thực là muốn nhìn rõ gương mặt của người bên cạnh anh ta.

Wu Yifan thấy bước chân của Park Chanyeol dừng lại, tận tâm nghiêng đầu mỉm cười với Park Chanyeol, hình như là muốn che chắn người bên cạnh. Park Chanyeol gật đầu với anh ta một cái, gương mặt của người bên cạnh Wu Yifan bị áo khoác che khuất một nửa, Park Chanyeol cũng chỉ mơ hồ thấy được con mắt và tóc mái của người kia thôi.

—— Lại xuất hiện thêm một nhân vật thần bí.

Vốn hắn chỉ muốn kết thúc vụ án là coi như xong, nhưng bây giờ lại càng lún càng sâu rồi. Park Chanyeol tự giễu mà thầm nghĩ. Vụ án này rất phức tạp, tựa như Byun Baekhyun vậy. Park Chanyeol biết rõ Byun Baekhyun rốt cuộc là một người nguy hiểm cỡ nào, nhưng vẫn không muốn để một mình cậu ấy đối mặt với tăm tối.

Wu Yifan rốt cuộc muốn làm gì, hắn không biết.

.:.

Sáng sớm hôm sau đến sở cảnh sát, kinh ngạc khi thấy Kim Jongin ở trong phòng hồ sơ. Cả cậu ta mà cũng có thái độ khác thường, không còn bộ dạng ngủ không dậy nổi như mọi ngày mà là tràn đầy tinh thần đứng trong phòng hồ sơ lật tư liệu. Tuy rằng vẫn có chút lúng túng, Park Chanyeol kiên trì gõ lên cánh cửa mở rộng, sau đó ép buộc mình đi vào tầm mắt của Kim Jongin.

"Ha, Park đại trinh thám vẫn trước sau như một mà chăm chỉ thế kia." Kim Jongin đáp lại ánh mắt của hắn, khinh miệt mà nói.

"Cậu vậy là sao đây?" Park Chanyeol có chút không hài lòng, bởi vì Kim Jongin không có khả năng không biết chuyện Byun Baekhyun bị hại."Hiện tại Byun Baekhyun cũng bị thương, hơn nữa rất có thể là bị cùng một người hại như vụ Oh Sehun, cậu rốt cuộc trưng ra bộ dạng này cho ai xem?"

"..." Kim Jongin không biết nên nói cái gì, có thể ngay từ đầu cậu đã biết rõ là bất kể có liên quan tới Byun Baekhyun hay không, Byun Baekhyun cũng sẽ không cố ý tổn thương Oh Sehun, nhưng cơn giận trong lòng không bùng phát được, không thể làm gì khác hơn là đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Byun Baekhyun.

"Vụ án có một chút tiến triển mới, cậu biết không?" Park Chanyeol nhìn chằm chằm một xấp tư liệu dày, vừa lật xem vừa nói, "Ở nơi này. . . có vụ án nào dính tới Wu Yifan không?"

"Cái gì?" Kim Jongin hoảng hốt. Tuy rằng cho tới bây giờ cậu đều không ưa vị pháp y kia, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới anh ta có bất kỳ liên quan gì đến vụ án.

"Có người ở hiện trường mà Byun Baekhyun gặp nạn nhìn thấy một chiếc xe rất giống xe của Wu Yifan." Park Chanyeol chậm rãi nói, thử tháo gỡ từng đầu mối, lại chết sống đều không làm được.

"Như vậy có thể nói rõ cái gì? Xe loại như vậy rất nhiều, lại là đêm mưa, làm sao cậu biết là không có nhìn lầm?"

Park Chanyeol chép miệng."Tớ gọi cho Wu Yifan nhờ anh ta chở tớ một đoạn... Anh ta ấp úng thật lâu, nhưng nhất định không chịu."

Kim Jongin sa vào trầm tư, vắt hết óc nhưng vẫn không cách nào gắn kết Wu Yifan với vụ án rối rắm phức tạp này.

"Dĩ nhiên điều này cũng có thể là hoàn toàn trùng khớp mà thôi." Nói cho cùng thì Park Chanyeol không dám xác định một trăm phần trăm, trời mưa xuống nên để xe ở nhà không lái ra đường, suy nghĩ kỹ một chút cũng xác thực không có gì đáng trách, có thể thật sự xúc động đến thần kinh nhạy cảm của một trinh thám, hay là cái người vóc dáng mảnh khảnh mặc áo khoác đứng trong bóng tối.

Vì vậy trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu có biết, Wu Yifan có bạn gái không? Hoặc có lẽ. . . bạn trai?"

Miệng Kim Jongin không thể khép lại nữa, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Park Chanyeol, "Con mẹ cậu, đang nói cái gì vậy?"

Xem bộ dạng Park Chanyeol rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa, Kim Jongin nhún vai, lấy một xấp tài liệu trong ngăn kéo ra, bắt đầu tìm tài liệu cá nhân của Wu Yifan. Ngay lúc Kim Jongin gian khổ lật từng trang của xấp tài liệu, một xấp giấy lộ ra từ ngăn kéo bên cạnh lại hấp dẫn sự chú ý của Park Chanyeol nhiều hơn.

"Đây là cái gì?" Park Chanyeol cầm lấy xấp giấy điều không phải rất ngăn nắp đang lộ ra khỏi ngăn kéo, mở miệng hỏi.

"Cậu nhớ kỹ tớ đã nói với cậu, ba năm trước, lúc tớ vừa vào sở cảnh sát làm thực tập sinh, có một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm đã vắt hết óc điều tra một vụ án không?" Kim Jongin lơ đễnh nói, không có dừng động tác trên tay."Sau cái chết của người đó, bọn tớ điều tra không được bao lâu thì người nhà đã không cho điều tra nữa."

Rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt bên chuyên chú của Park Chanyeol, lại khinh miệt chọc tức một câu: "Lại nói tiếp, vụ án này cũng liên quan tới Byun Baekhyun."

Park Chanyeol cau mày, quên mất giọng điệu châm chọc trong lời nói của Kim Jongin, dùng vết chai hơi dài trên ngón cái xoa xoa mấy trang giấy trước mặt, tìm được thông tin của người chết, nhẹ nhàng rút ra.

Thật là một người đẹp mắt. Da trắng nõn như một cô gái, tóc mái thật dài vén sang bên phải, nhưng vẫn che phủ lông mày, hơn nữa cũng sắp che khuất đôi mắt kiên cường của người đó.

Bộ phận này khiến Park Chanyeol không khỏi cảm thấy quen thuộc, nhưng dù cho có năng lực phân biệt mặt người luôn luôn chính xác, hắn cũng cần thời gian để nhớ lại tại sao người này vốn chưa từng gặp mặt nhưng cảm thấy như đã từng quen biết.

Park Chanyeol nhíu mày lại, ánh mắt chuyển qua chỗ tên họ bên cạnh bức ảnh.

Kim Joonmyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro