Chapter 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-XXIV-

Kim Joonmyeon. Kim Joonmyeon. Kim Joonmyeon.

Lẩm nhẩm cái tên này vô số lần, Park Chanyeol rốt cuộc mở to hai mắt, hình của người trên hồ sơ và gương mặt của người mặc áo khoác đi bên cạnh Wu Yifan dần chồng khít lên nhau.

Làm sao có thể?

Đây là vụ án hồi ba năm trước. Bởi vì người nhà của nạn nhân yêu cầu nên phải mau chóng kết thúc, chỉ có người bị tình nghi, không có hung thủ.

Các dấu vết kỳ lạ cũng không nói rõ được gì. Vì sao người nhà của nạn nhân khăng khăng yêu cầu hủy bỏ vụ án chỉ sau vài tuần ngắn ngủi, sống chết cũng không để cho bọn họ điều tra, hơn nữa, đem thi thể về liền làm lễ tang ngay lập tức. Nếu đã chôn cất rồi thì bọn họ muốn điều tra cũng chẳng làm được gì.

Trong trường hợp này, cho dù đặt giả thuyết là nạn nhân thật ra vẫn chưa chết, cũng không làm cho người khác cảm thấy anh ta điên rồi sao.

Park Chanyeol hung hăng cắn môi dưới. Nếu như Kim Joonmyeon quả thật là nạn nhân trong vụ án ba năm trước. Nếu như vụ án đó có liên quan đến vụ án của Byun Baekhyun. Nếu như Byun Baekhyun thật sự bị đụng xe là vì thù hận. Nếu như lời chỉ chứng của cô bé kia về Wu Yifan là thật. Nếu như Kim Joonmyeon thật sự không chết. Nếu như ngày đó người hắn thấy ở bên cạnh Wu Yifan quả thật là Kim Joonmyeon.

Tất cả mảnh nhỏ trong đầu như đi ngược thời gian hồi phục thành một món đồ sứ hoàn chỉnh, mặt ngoài trơn nhẵn không có lấy một tia rạn nứt.

Park Chanyeol nhắm mắt lại thật chặt, để não mình vận chuyển chính xác hơn trong bóng đêm dày đặc. Nếu tất cả giả thuyết đó đều là sự thật, vậy có phải nó sẽ khiến Park Chanyeol nghĩ rằng, Wu Yifan vì báo thù cho Kim Joonmyeon nên mới lái xe đụng Byun Baekhyun?

Không đúng, không đúng. Tư tưởng hoàn chỉnh chưa được một giây đồng hồ lại vỡ thành từng mảnh. Như thế vốn không hợp logic. Nếu như người lần trước Park Chanyeol thấy là người tên Kim Joonmyeon vốn phải chết từ ba năm trước, hơn nữa, rõ ràng là Wu Yifan cũng biết sự thật này, sao anh ta còn phải làm hại Byun Baekhyun?

Nếu như Kim Joonmyeon đã chết từ ba năm trước, mà Byun Baekhyun là người bị tình nghi cao nhất, bị Wu Yifan nôn nóng báo thù mà lái xe đụng cậu, thì hoàn toàn có thể tuân theo quy luật logic. Nhưng vấn đề là, anh ta còn sống, Kim Joonmyeon còn sống.

Bỗng nhiên mở mắt, thấy Kim Jongin nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ quái, đột nhiên nhớ tới, chẳng phải kết luận của hắn được thành lập trên một đống giả thuyết sao? Nếu tất cả giả thuyết đều là thật, kết luận hắn mới có khả năng thành lập, mà cả đống giả thuyết đó có bao nhiêu khả năng là thật, chính hắn cũng tính toán không ra.

Có thể là Byun Baekhyun vốn không có liên quan đến vụ án này. Có thể Byun Baekhyun xui xẻo bị xe đụng mà thôi. Có thể cô bé kia vốn không thấy rõ là xe của ai. Có thể Kim Joonmyeon đã được chôn cất từ ba năm trước, người mà ngày đó hắn nhìn thấy căn bản không phải là Kim Joonmyeon, dù sao hắn cũng không thấy rõ mặt của người ta.

Dù sao thì sau khi tổng hợp các mệnh đề, lại cảm giác lật ngược quá khứ cũng không đúng lắm. Park Chanyeol không rõ sự kiên nhẫn của mình có thể mài mòn được bao lâu, trực tiếp đóng sầm cửa phòng hồ sơ đi xuống phòng làm việc của pháp y ở dưới lầu, để lại một mình Kim Jongin trông chừng một đống tư liệu giữa đám bụi bay tán loạn, cứ ngẩn tò te ở đó.

.:.

Gõ cửa. Khẽ đẩy vào. Wu vẫn ngồi ở trên ghế nhìn về phía máy vi tính, đánh bản báo cáo mà dường như anh ta vĩnh viễn cũng viết không xong. Đôi chân dài thẳng tắp, xuyên qua lỗ trống dưới bàn làm việc, duỗi thẳng ra, có thể thấy được một nửa bắp chân bị quần jean bao phủ và đôi giày sạch sẽ.

Nghe được tiếng động nên quay đầu qua xem, sau đó khóe miệng hơi cong lên trưng ra một nụ cười hợp cách.

"Hi."

"Hi"

"Người lần trước tới đón anh tan ca... là bạn sao?" Park Chanyeol cố gắng làm ra vẻ như mình không có mục đích chính thức khi nói những lời này, dùng giọng điệu thờ ơ mà hỏi.

Hắn chú ý thấy giữa chân mày Wu Yifan đột nhiên nhăn lại một chút, dường như là có chút không hài lòng, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau đó anh ta lập tức cười khẽ.

"A... Đúng vậy, là bạn bè mà thôi." Wu Yifan làm bộ thoải mái mà nhún vai, "Thật là, tên kia mơ mơ màng màng, lại sợ người lạ muốn chết, đã nói cứ đi đâu đó đi, lại hết lần này tới lần khác chạy tới tìm tôi."

"Xem ra tình cảm giữa hai người rất tốt." Park Chanyeol cũng cười theo, cảm thấy vẻ mặt đều phải cứng lại, dùng hết sức lực để giọng nói của mình không có vẻ gì là nghiêm túc, "Bạn của anh tên gì vậy?"

"Cậu hỏi cái này để làm gì?" Đôi mắt bén nhạy của đối phương liền vạch ra một ánh nhìn sắc như chim ưng, sau đó lập tức nở nụ cười, "Ý của tôi là, không phải cậu coi trọng người ta đấy chứ?"

Park Chanyeol cảm thấy tiến hành cuộc nói chuyện bằng mặt không bằng lòng như vậy quả thật mệt chết đi được, cách đối đáp quanh co quả nhiên không thích hợp với hắn, trợn mắt một cái, trong lòng củng cố lại, dự định là phải quả đoán dù bất cứ giá nào.

"Nói tên cho tôi biết cũng có gì đâu." Gương mặt Park Chanyeol lộ vẻ không hài lòng, "... Anh ta rất giống một người quen cũ của tôi, tôi muốn biết có phải là cùng một người hay không mà thôi."

"Chỉ sợ cậu phải thất vọng." Wu Yifan ngồi trên ghế, duỗi lưng một cái, "Tên kia lớn lên ở nước ngoài, cho nên đến Hàn Quốc mới có thể mơ hồ như thế."

Lớn lên ở nước ngoài...?

"Hẳn không phải là ba năm trước mới trở về Hàn Quốc đấy chứ?" Park Chanyeol nỗ lực nắm mỗi một trọng điểm.

Wu Yifan đưa ngón tay ra lắc lắc. "Là một năm trước, một năm trước tôi ở nước ngoài học nghiên cứu sinh thì quen với cậu ta, vừa lúc cậu ta cũng muốn về Hàn Quốc thăm quê nên hai chúng tôi cùng về."

"... Tên." Park Chanyeol bất kể, cuộc đối thoại tốn sức như vậy khiến hắn cảm thấy sắp hít thở không thông.

"..." Hai gò má của Wu Yifan rõ ràng có phập phồng, nhưng đối diện với ánh mắt đáng sợ Park Chanyeol vẫn một mực nở nụ cười thờ ơ mà nhún vai. "SUHO. Tên của cậu ta là SUHO." Nhếch khóe mắt lên, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Park Chanyeol, "Thế nào, là người quen của cậu sao?"

Park Chanyeol lắc đầu, ánh mắt mơ hồ đi khỏi phòng làm việc của Wu Yifan.

Thật sự là hắn nghĩ lầm rồi sao? Tất cả kết luận thoáng chốc bị phủ định, dù sao vẫn không cam lòng. Bằng không, khả năng còn lại cũng chỉ có thể là Wu Yifan mặt không đổi sắc tim không lỗi nhịp mà nói dối hắn từ câu này sang câu khác.

Hắn không thấy Wu Yifan đứng ở phía sau, yên lặng chùi mồ hôi trong lòng bàn tay lên chiếc áo blouse trắng.

Wu Yifan tự xưng là một người không giỏi bịa chuyện. Anh ta không biết trình độ nói dối của mình có thể chống chế được bao lâu, lại không thể nhìn Park Chanyeol từng chút từng chút tiếp cận chân tướng.

.:.

Park Chanyeol đi khỏi sở cảnh sát, nhìn thấy xe cộ qua lại trên đường, dường như chẳng bao giờ cảm thấy bất lực như thế. Byun Baekhyun rốt cuộc là ai, vì sao bất cứ chuyện gì dính dáng đến cậu ấy vĩnh viễn có thể giày vò người khác đến phát điên. Ngay từ đầu vốn chỉ nhận vụ án của dì cậu ấy, không nghĩ rằng một vòng lại bọc lấy một vòng như thế, trên đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn lại chuyên tâm suy nghĩ nên chẳng thấy được gì.

Những chiếc xe lao vùn vụt trên đường được rửa sạch đến sáng loáng, phản chiếu ánh sáng mặt trời làm mắt Park Chanyeol đau nhói, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thấy ven đường có rất nhiều phụ hyunh dẫn con đi tản bộ, ánh mặt trời rất ấm áp, lại làm cho người khác sởn tóc gáy khi cảm thấy tất cả góc tối đều bị phơi bày ra trước công chúng.

Bước chân của Park Chanyeol đột nhiên dừng lại.

Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc Byun Baekhyun bị xe đụng, là ở trong một con hẻm âm u chật hẹp.

Hơn nữa, đêm hôm đó trời đổ mưa to, cả một ánh sao cũng không có.

Park Chanyeol đột nhiên muốn cười, vẻ mặt khiến bản thân mình cảm thấy cũng khủng bố. Hắn cảm thấy kết quả là vẫn không có gì thay đổi cả, Byun Baekhyun vẫn không uổng công đào hố, sau đó ngẩng đầu ngạo nghễ đứng bên cạnh, mà hắn thì chính là tên ngu ngốc ngay cả đẩy cũng không cần đẩy liền vội vã nhảy vào trong đó.

Với một người có bệnh sợ không gian hẹp, hơn nữa, còn là người sợ tối gần chết, cư nhiên vào một đêm trời đổ mưa to lại một mình đi trong con hẻm tối om không thấy đầu cuối.

—— Đáp án lại còn không rõ ràng nữa sao?

Cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị người khác kéo ra từng khúc từng khúc, sau đó lụn bại ngay giữa ban ngày... Thật là chán ghét muốn chết rồi.

Park Chanyeol cúi đầu, cả người đều tắm trong ánh mặt trời giữa trưa, bộ phận nào đó trong nội tạng dường như đã hỏng mất, virus từng chút từng chút mà khuếch tán từ trong ra ngoài.

.:.

Lúc trở lại bệnh viện, Byun Baekhyun đã thay đồ bệnh nhân ra để chuẩn bị làm thủ tục xuất viện. Cậu nghe thấy tiếng động ngoài cửa nên quay đầu lại nhìn, thấy là Park Chanyeol thì nheo mắt trưng hàm răng ra, cười đến vô hại. Ánh mặt trời ôn hòa ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt cậu, dường như cả người đều bị một lớp ánh sáng bao phủ. Gương mặt trắng nõn hướng về bầu trời, làn da đẹp vô cùng, tóc mái mềm mại áp vào trên trán. Có thể là mỗi ngày ở trong bệnh viện bị y tá buộc ăn thức ăn dinh dưỡng, bắp tay không khó nhìn ra đã có da thịt hơn một chút, nhưng khi cười rộ lên thì vẫn thấy rõ chiếc cằm nhọn như cũ.

Park Chanyeol lạnh lùng nhìn ác ma ngụy trang trong vỏ ngoài của một thiên sứ, Byun Baekhyun.

"Xem ra lành lại cũng nhanh nhỉ?"

"Đúng vậy." Byun Baekhyun còn đang cười, vụng về tròng chiếc áo len vào, "Ngày hôm nay có thể xuất viện."

"Bị xe gì đụng mà có thể xuất viện nhanh như vậy? Byun Baekhyun, chân tướng cuối cùng vẫn như nhau." Giọng nói của Park Chanyeol càng ngày càng lạnh, trong lời nói trào phúng rõ ràng.

Byun Baekhyun không vội, vẫn duy trì dáng tươi cười vô hại như cũ, "Thật không? Vận khí tôi tốt đó. Ngày hôm nay xuất viện cũng có thể đi điều tra vụ án của Sehun."

Park Chanyeol không trả lời, lại bước nhanh đi tới trước giường của Byun Baekhyun, ngay lúc cậu đang muốn dùng sức để đứng dậy thì một bàn tay đã mạnh mẽ đè bả vai cậu xuống, hắn ngăn động tác của cậu lại, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay kia giữ chiếc cằm nhọn của Byun Baekhyun thật chặt.

"Đau..." khóe miệng Byun Baekhyun méo xẹo, đôi mắt vô tội rũ xuống dường như ngấn lệ.

Động tác của Park Chanyeol chẳng những không dừng lại mà còn dùng sức nhiều hơn.

"Byun Baekhyun."

"Xem tôi như tên ngốc để đùa bỡn rất vui phải không?"

Thân thể của Byun Baekhyun dưới sự kìm hãm của Park Chanyeol rõ ràng căng cứng một chút, ngồi ở mép giường nâng tầm mắt, ngẩng đầu nhìn Park Chanyeol đang đứng thẳng, vẻ mặt không giải thích được.

"Tiếp tục giả bộ à" bàn tay nắm cằm Byun Baekhyun hất về phía bên trái, "Byun Baekhyun bị đau nên cả người cũng ngã xuống phần giường bên trái, Byun Baekhyun, cậu không hề nghĩ đến chuyện gia nhập làng giải trí sao?"

Ngón tay thon dài của Byun Baekhyun xoa cằm của mình, quay lại thì một khuôn mặt sắc bén và xem thường đã thay thế dáng vẻ ngây thơ vô tội của hai giây trước, không hiểu sao lại khiến Park Chanyeol cảm thấy quen thuộc.

Đây mới là Byun Baekhyun mà hắn biết.

Park Chanyeol không rõ ràng lắm lý do khiến mình nổi giận rốt cuộc là cái gì; là một lần lại một lần không cam lòng sau khi bị gạt; hay là sự khổ sở khi thấy Byun Baekhyun giống như người điên mà giày vò chính mình, liền mạng cũng không cần.

"Byun Baekhyun, tôi thiếu chút nữa đã bị cậu lừa."

Trên mặt Byun Baekhyun là biểu cảm không thích, hình như là sự khó chịu khi một đứa bé cẩn thận chuẩn bị một trò đùa dai lại bị người khác vạch trần.

Bốp. Bốp. Bốp. Lười nhác mà vỗ tay ba cái, "Bravo."

Trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng, khi cậu phí hết tâm tư sức khiến cả người mình bị thương, trăm phần trăm xác định cậu tuyệt đối có thể thoát ly hiềm nghi trong vụ án của Sehun, sau đó có thể ra ngoài tìm người hỗ trợ điều tra vụ án của Sehun mà không cần bị Park Chanyeol và Kim Jongin giám sát, lại không nghĩ rằng Park Chanyeol cư nhiên lại nói trúng tim đen của cậu vào ngay lúc cậu chuẩn bị xuất viện, vạch trần trò hay mà cậu đã chuẩn bị lâu như vậy.

"Đúng là khốn khiếp." Byun Baekhyun cắn môi dưới, không tự chủ được mà mắng.

"So ra còn thua cậu." Trong đôi mắt của Park Chanyeol đầy dẫy tơ máu, "Đối phó loại người như cậu, không khốn khiếp sao được."

Byun Baekhyun nhún vai không phủ nhận, đứng dậy vượt qua Park Chanyeol liền đi tới cửa, cổ tay mảnh khảnh lại bị Park Chanyeol bắt lại.

Thanh âm của Park Chanyeol từ phía sau buồn buồn truyền đến.

"Con mẹ cậu, quậy chưa đủ sao?"

Sau đó cổ tay mát lạnh, cúi đầu liền bắt gặp mình đã bị gài vào chiếc còng tay tinh xảo.

"Loại người như cậu, không bị nhốt sẽ không ngoan, phải không?"

Byun Baekhyun cảm thấy có chút hoảng hốt, không nghĩ rằng có một ngày mình vẫn bị còng lại, sau đó bị ném vào không gian tối đen như mực.

Tránh được nhất thời chạy không khỏi một đời, đáng mỉa mai là, chính mình rốt cuộc lại bị chàng trai dây dưa với mình từ nhỏ đến lớn tự tay áp giải, ngẫm lại đã cảm thấy buồn cười.

Đã hơn một lần nhìn thấy bóng dáng của hắn ngồi bên giường bệnh với hai quầng mắt đen đặc, cũng sắp bị ảo giác lừa dối, cho hắn là nguồn sáng mãnh liệt nhất trong mạng sống của mình. Về sau, lúc u tối phủ xuống lần nữa, mới biết được thì ra có thể cảm thấy tuyệt vọng dễ dàng như thế.

Sehun. Xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro