Chapter 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-XXV-

Lúc bị mang vào sở cảnh sát quen thuộc, Byun Baekhyun không nói một lời mà kéo cái ghế qua ngồi xuống. Park Chanyeol để một mình cậu trong phòng thẩm vấn, còn mình thì tới phòng hồ sơ lấy hồ sơ và giấy bút. Byun Baekhyun nằm dài trên chiếc bàn rắn chắc, chán đến chết mà cong miệng lên thổi tóc mái của mình, sau đó cửa bị mở ra.

Là Kim Jongin.

Vẻ mặt của Byun Baekhyun một chút cũng không thay đổi, còn là một vẻ mặt chẳng hề để ý và vô cùng mệt mỏi. Ngược lại, trên mặt Kim Jongin viết đầy kinh ngạc, con mắt có chút trợn to.

"Tại sao cậu lại bị mang vào đây?"

Byun Baekhyun nhún vai không có trả lời, ngáp một cái lại tiếp tục gục xuống. Kim Jongin nhìn thấy trên cổ tay Byun Baekhyun có một cái còng lóe sáng lại càng khó hiểu.

"Cho nên lúc này là muốn tạm giam cậu?"

Byun Baekhyun vẫn im lặng như trước, vuốt vuốt ngón tay của mình chơi đùa. Cậu bị mang đến nơi đây, vốn là không có ôm hy vọng xa vời là có thể trốn đi. Dường như bản thân mình sau một giây thì rốt cuộc cũng trưởng thành, ném khoảng thời gian mỗi ngày cùng người khác đấu trí so dũng lại sau lưng. Cậu mệt mỏi, thật sự rất mệt, mệt đến mức cậu thầm muốn ngủ một giấc rồi hôn mê bất tỉnh luôn. Cậu nói với Park Chanyeol, cậu không đùa nữa, cậu không có giết dì cậu, thế nhưng mà Park Chanyeol không tin cậu. Hiện tại Sehun cũng đã chết, mà cậu lại chẳng làm được gì cả. Cho dù cậu không để Kris đụng cậu, những kẻ núp trong bóng tối muốn thương tổn người của cậu cũng tuyệt đối không ít. Cậu và Oh Sehun sóng vai đi qua nhiều năm như vậy, bất kể là dùng quan hệ gì, trông thấy bên cạnh trống đi một người, trong lòng làm sao mà dễ dàng chấp nhận được.

Cho dù đùa vui thế nào cũng sẽ có một ngày mệt mỏi, cho dù Byun Baekhyun là người tùy hứng và thay đổi thất thường thì cuối cùng cũng sẽ cảm thấy mình rất nhàm chán. Thì ra cho tới bây giờ đều là mình đứng ở vị trí chủ đạo, cậu nói một không ai dám nói hai, đã từng có lúc rất ngây thơ cho là mình mạnh biết bao nhiêu, nhưng bây giờ mới phát hiện không phải mỗi người đều yêu chìu cậu như Oh Sehun.

Cậu nói cậu không muốn chơi nữa, cậu mệt mỏi, cậu chưa từng giết người, cậu muốn rời khỏi đây, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi. Tuy nhiên, lại bị Park Chanyeol dùng một ánh mắt lăng trì, vẻ mặt không tin để cho Byun Baekhyun cảm thấy chướng mắt.

Lại nói tiếp, Park Chanyeol vẫn giống như thật sự là một lần cũng không đoán đúng Byun Baekhyun nói chuyện thật hay giả. Một lần cũng không có. Lúc Byun Baekhyun nói dối đùa giỡn thì hắn luôn tin tưởng như một thằng ngốc, sau đó kinh hoảng. Lúc Byun Baekhyun nói thật thì vẻ mặt hắn lại luôn hoài nghi.

Lại một tiếng đẩy cửa, Byun Baekhyun mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, trông thấy Park Chanyeol cầm một xấp giấy tiến đến, lúc hắn thấy Kim Jongin ở bên cạnh cậu thì khí áp trong phòng lại bỗng dưng thấp xuống.

Là ảo tưởng của cậu ư?

Hẳn là không phải, bởi vì một người như Kim Jongin cũng ngửi được địch ý, vô vị mà xua tay cho biết chính mình chỉ là trùng hợp đi ngang qua, cũng không có tìm Byun Baekhyun phiền toái, nhưng lại cố ý không đi, muốn lưu lại nghe quyết định sau cùng mà Park Chanyeol dành cho Byun Baekhyun.

Park Chanyeol gặp Kim Jongin không có ý muốn đi cũng không tiện đuổi cậu ta, đành phải lúng túng mở miệng.

"Byun Baekhyun. . . Nhiều lần không phối hợp điều tra, bất kính với nhân viên cảnh sát. Hơn nữa, có mức độ tình nghi cao trong nhiều vụ án, cần phải tạm giam bảy ngày."

"Haizz." Byun Baekhyun không đầu không đuôi mà thất thần, đột nhiên chen vào một câu, "Tôi đang mang thai."

Park Chanyeol nhíu nhíu mày, buông hồ sơ trong tay."Con mẹ nó, cậu đang nói đùa cái gì vậy?"

Sau đó, Byun Baekhyun nở nụ cười yêu ớt, nói ra, "Cậu biết không Park Chanyeol, hình như đây là lần đầu tiên cậu phán đoán chính xác tôi nói chuyện thật hay giả."

Thật thảm hại mà.

Kim Jongin ở một bên nín cười, bị Park Chanyeol cầm xấp giấy hung hăng đánh một cái vào đầu. Byun Baekhyun rụt cổ lại, nắm chặt hai tay đưa ra ngoài thủ thế, lại để cho Park Chanyeol tiếp tục nói.

"Bởi vì Byun Baekhyun có bệnh sợ không gian hẹp, với lại có bệnh viện chứng minh, sở cảnh sát không cách nào tạm giam được. . ."

"Nói gì vậy?" Kim Jongin không nhịn được mà xen vào, "Có nhiều phạm nhân như vậy, lẽ nào cậu thật sự từng bước từng bước mà điều tra bọn họ có bệnh sợ không gian hẹp hay không?"

Park Chanyeol không nói chuyện, Kim Jongin vẫn nói tiếp, "Park Chanyeol, chẳng qua là cậu không đành lòng, đừng làm bộ làm tịch mà lấy việc công làm việc tư, chuyện đã rõ ràng như vậy."

Mặt Park Chanyeol vẫn không chút biểu cảm như cũ.

"Tớ lấy việc công làm việc tư? Kim Jongin, đã lâu không gặp, chỉ số thông minh của cậu thật đúng là một chút cũng không thay đổi. Nói cho cùng thì tớ chẳng qua là một trinh thám, cũng không phải cảnh sát chân chính. Ngược lại là cậu, cậu mới là cảnh quan phụ trách vụ án này, không phải sao? Byun Baekhyun chết ở trong phòng tạm giam, tất cả manh mối đều bị chặt đứt, nhìn xem đến lúc đó là ai có phiền toái."

Kim Jongin cắn môi.

Park Chanyeol vẫn chưa nói xong nên không có ý định dừng lại."Mặc kệ cậu thừa nhận hay không thừa nhận, Byun Baekhyun là người có thể cho chúng ta nhiều tin tức nhất. Mặc kệ cậu ấy có phải là hung thủ hay không, trước khi phán án vẫn phải bảo vệ cậu ấy chu toàn, đó chẳng phải là lẽ thường sao?"

Kim Jongin mơ hồ nghe được những lời bóng gió của hắn trong lần cần súng đối chọi gay gắt, vỗ bàn một cái, hướng về phía phía bản mặt tê liệt của Park Chanyeol mà bắt đầu rống: "Vậy cậu định làm như thế nào?"

Không thể nhốt, chẳng lẽ muốn thả cậu ấy?

"Đương nhiên là không thể thả." Park Chanyeol dường như xem thấu tiếng gào thét trong lòng Kim Jongin, "Thả cậu ấy ở bên ngoài chạy lung tung nhỡ bị xe đụng thì sao?"

Byun Baekhyun không biết Kim Jongin có biết chuyện cậu cố ý bị xe đụng hay không, xem ra là không biết, ngược lại là Park Chanyeol, tự mâu thuẫn như vậy, trong hồ lô bán đến cùng là thuốc gì cũng không biết.

"Vậy thì sao?" Kim Jongin hỏi lại, không thể nhốt cũng không thể thả, còn lựa chọn nào khác? Sao cậu lại không nhìn ra Park Chanyeol cố tình che chở Byun Baekhyun, nhưng người trước chết sống cũng không muốn thừa nhận hắn có biện pháp gì.

Park Chanyeol rút ra một tờ giấy thật mỏng trong xấp tài liệu.

"Điền vào cái này." Park Chanyeol đi đến trước mặt Byun Baekhyun, dùng chìa khóa mở còng tay ra, lại đưa cho cậu một cây bút. Quay đầu lại nhìn về phía Kim Jongin: "Không thể nhốt, không thể thả, cho nên giám thị không phải là tốt nhất sao?"

"Cậu có ý gì?" Kim Jongin nghĩ tới khả năng kế tiếp, dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Park Chanyeol.

"Xem ra cậu đã nghĩ tới, không phải sao?" Park Chanyeol hất cằm lên, hai tay đặt ở sau lưng chống lên mép bàn, ánh mắt nhìn về phía mặt trường trắng tinh."Vẫn phải giam giữ, nhưng mà ở nhà của tớ."

Kim Jongin cũng không biết phải nói cái gì, chỉ là cười khổ lắc đầu.

"Chẳng lẽ như vậy không tốt sao?" Park Chanyeol mang theo vui vẻ mà hỏi lại, "Như vậy cũng không có thả Byun Baekhyun để cậu ấy nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, cũng không để cho cậu ấy bởi vì hít thở không thông mà chết đi. Tớ không phải cảnh sát chính thức nên mỗi ngày không cần đi làm, vì thế có thể giám thị nhất cử nhất động của Byun Baekhyun. Cậu còn có phương pháp tốt hơn sao?"

Có. Có rất nhiều. Nhưng mà Kim Jongin lại không có sức lực nói ra. Cậu ta chỉ nhìn nhìn vào Byun Baekhyun đang cầm bản khai với vẻ mặt chăm chú, lại nhìn Park Chanyeol với vẻ mặt một chút ý thỏa hiệp cũng không có, đúng là vẫn còn kiêu căng được như thế.

"Cậu điên rồi, các cậu đều điên rồi." Kim Jongin đứng thẳng dậy, nhìn ngang ánh mắt khiêu khích của Park Chanyeol đang tựa ở mép bàn. Thật sự là buồn cười, rõ ràng là muốn giữ Byun Baekhyun ở bên người, rồi lại tìm ra cái cớ hoang đường như vậy, Kim Jongin cũng chẳng buồn lôi quy tắc của sở cảnh sát ra áp chế hắn nữa.

Mang theo vẻ mặt không thể chút biểu cảm, Kim Jongin như bệnh nhân tâm thần trốn viện mà mau chóng đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Cậu không bao giờ muốn có chút liên quan nào vượt quá phạm vi công việc với bọn họ. Tại sao cuối cùng sự việc lại phải biến thành như vậy? Phát triển theo hương không ai nghĩ được, hơn nữa, lại giống như một giây sau sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát.

.:.

Trong phòng thẩm vấn vẫn là một mảnh trầm mặc. Park Chanyeol hắng giọng một cái, kiềm nén mà nói, "Cậu ta nói cậu là tên điên, nghe thấy không? Nhanh điền vào đi."

"Cậu ta nói cậu đó." Byun Baekhyun không còn sức để ngẩng đầu, "Park Chanyeol, sao cậu lại tự tiện đưa ra quyết định như vậy? Cậu có hỏi qua tôi có đồng ý hay không sao?"

"Cậu cho rằng cậu có lựa chọn?" Park Chanyeol cong một bên khóe miệng lên, "Được, cho cậu chọn, là chọn bị nhốt, hay là theo tôi về nhà?"

Rẹt! Tờ giấy trong Byun Baekhyun bỗng chốc bị xé thành hai nửa. Cậu chán ghét người khác tự ý chuẩn bị tất cả cho cậu như vậy. Hơn nữa, quả thật cậu không thể xác định, đến nhà Park Chanyeol có thể tốt hơn phòng tạm giam được bao nhiêu.

—— "Thật ra lúc ấy cậu để cho tôi chết tại phòng tạm giam mới là lựa chọn tốt nhất."

Park Chanyeol thấy lòng tốt mà mình dành cho cậu ấy lại bị đối xử như vậy, đồng tử không khỏi thu hẹp lại một chút, trái tim cũng giống như bị người hung hăng đánh một quyền, ở nơi tăm tối mà người khác không nhìn thấy đau đớn đến co quắp lại.

"Thật là thứ phiền toái." Đó là câu nói sau cùng mà Byun Baekhyun nghe được. Dường như cậu cảm thấy Park Chanyeol vòng qua phía sau mình, lập tức phần cổ đã bị chém một cái, cảm giác tê liệt không ngừng truyền qua các tế bào thần kinh, cuối cùng chạy đến đại não.

Đã không có Oh Sehun bảo vệ, cậu thật sự chẳng làm được gì cả.

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu trước khi Byun Baekhyun lâm vào hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro