Chapter 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-XXVIII-

"Cậu chính là dựa vào sự thông minh này mới một lần lại một lần thành công phản đòn điều tra của cảnh sát, rồi rửa sạch tội danh trong từng vụ từng vụ án mạng sao?

Thân thể Byun Baekhyun cứng đờ, trong ánh mắt nhìn về phía Park Chanyeol hiện lên giận dỗi.

"Không phải cậu nói muốn làm đề toán sao? Liền cái này cũng có thể phóng đại thành công kích người khác. Park Chanyeol, cậu là thần kinh mẫn cảm hay là tẩu hỏa nhập ma?"

Mặc dù biết quan hệ của mình với cậu ấy cũng chỉ là tội phạm với cảnh sát mà thôi, lại tham lam mà hy vọng ảo giác cả hai chung sống hòa bình với nhau có thể dừng lại lâu một chút.

Nhưng mà với tình hình như hiện nay, thời gian hai ngày cũng chưa tới, chỉ sợ là cực hạn rồi.

"Tôi mệt rồi." Byun Baekhyun đóng sách lại, đứng lên đi vào phòng ngủ, "Tôi đi nằm một chút."

Park Chanyeol không lên tiếng, lặng yên nhìn xem bóng lưng của Byun Baekhyun, trong lòng đủ loại mùi vị.

Thật ra tôi chỉ hy vọng cậu không phải cố gắng dùng toàn bộ sự thông minh của cậu để đối phó tôi.

Tuy rằng, theo lý luận mà nói, có lẽ cậu thật sự làm vậy.

Đứng dậy theo đuôi Byun Baekhyun đi vào phòng ngủ, liền trông thấy Byun Baekhyun mở rộng tay chân nằm úp sấp trên chiếc giường lớn.

"Byun Baekhyun, chẳng lẽ cậu không biết tự giác đi ngủ ghế salon sao?"

"Chính nhà cậu không có phòng khách còn trách tôi ngủ phòng chính sao? Để cho khách ngủ ghế salon thì cậu mới là người không biết tự giác."

ĐM cậu chứ đó mà khách! Đây không phải là chỗ cho cậu hưởng thụ, có được hay không? Bây giờ cậu đang bị giam lỏng đấy.

"Vậy cậu để tôi ngủ ở đâu?" Vóc dáng 185 của Park Chanyeol căn bản không thể ngủ trên salon được.

"Tôi chia cậu nửa giường là được rồi." Byun Baekhyun đã sắp ngủ thiếp đi nhưng vẫn cố mở miệng lè nhè như trước, đến cuối cùng đã thành tiếng lẩm bẩm không thể nghe thấy, "Cũng không phải chưa từng ngủ qua, giả vờ rụt rè gì chứ..."

Được lắm. Cảm giác xấu hổ mà Park Chanyeol phải cố gắng thật lâu mới có thể biến mất lại lập tức trở về. Tính xấu của Byun Baekhyun thật sự là xấu đến mức làm cho người ta muốn giết cậu ấy, biết rất rõ lời nói nào có thể chọc giận người khác, hết lần này tới lần khác vẫn cứ nói ra, lại còn giả vờ là mình lơ đãng.

Park Chanyeol kéo chăn đắp nhẹ lên người Byun Baekhyun, ngồi bên mép giường một lát, thở dài một hơi thật sâu rồi lại trở về phòng khách.

Nếu như vụ án kết thúc, Byun Baekhyun sẽ dùng một thân phận không phải tội phạm tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, hay là mai danh ẩn tích không xuất hiện trong sinh mệnh của hắn nữa.

Xác suất của biến cố thứ hai bất kể thế nào cũng cao hơn biến cố đầu rất nhiều. Park Chanyeol đột nhiên không cam lòng, không cam lòng Byun Baekhyun tùy hứng đùa giỡn tất cả mọi người như vậy, kể cả hắn. Ghê tởm nhất chính là, ở trong cuộc sống vốn yên bình như hồ nước phẳng lặng của hắn, khuấy động ra vô số vòng xoáy lớn có thể chết người, sau đó vẫn âm thầm rời khỏi hắn, giống như trước kia, khiến hắn phải gánh chịu tất cả tội lỗi.

Điều này không công bằng. Park Chanyeol nghĩ thầm.

Hung hăng cắn môi một cái, nghĩ một kết cục khác sau khi vụ án kết thúc.

—— Nếu Byun Baekhyun quả thật là phạm nhân thì phải làm sao bây giờ?

Có khi nào cậu ấy thật sự bị người ta áp giải vào không gian kín mít mà cậu sợ hãi, còn hắn sẽ cách tấm kính thủy tinh mà nhìn một người vẫn luôn sạch sẽ như trước, không hề râu ria lôi thôi như những phạm nhân khác. Có khi nào cuối cùng lại đi vào pháp trường trong một mảnh yên tĩnh?

Cho dù Byun Baekhyun có thể giữ vững bình tĩnh, Park Chanyeol hắn có thể chứ? Hắn có thể lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn xem cậu chịu hình phạt như vậy? Hắn không cho rằng hắn hiểu rõ, hoặc là hắn sẽ làm một thằng quỷ nhát gan, vào ngày hành hình thì hắn sẽ trốn trong nhà, khóa chặt cửa sổ, đóng kín màn cửa, tắt điện thoại, rút hết dây truyền tín hiệu, hoàn toàn ngăn cách mình với thế giới bên ngoài?

Byun Baekhyun từng nói cậu ấy không có giết dì mình.

Park Chanyeol biết, thật ra bản thân mình nguyện ý tin tưởng cậu ấy.

Park Chanyeol bị phần ý niệm không hy vọng Byun Baekhyun là phạm nhân trong nội tâm hù dọa, vội vã nhắc nhở mình không thể quên cái gì nên làm cái gì không nên làm. Từ khi Byun Baekhyun xuất hiện lần nữa, dường như hắn lại không bình thường được. Thật ra cái tên Park Chanyeol trầm mặc ít nói cuồng công việc đến cùng đã đi nơi nào rồi?

Cậu xem một chút đi Byun Baekhyun, cậu hủy hoại tôi thành bộ dạng gì rồi.

Cậu xem một chút đi.

Ánh nắng ấm áp của buổi chiều xuyên thấu qua khung cửa sổ sát mặt đất. Mùa hè đã qua nhưng thật giống như còn có thể nghe được tiếng ve sầu không biết mệt mỏi mà kêu vang. Park Chanyeol co chân nằm trên ghế salon, nhớ tới khoảng thời gian non trẻ từ tiểu học đến cấp một đến cấp hai đến cấp ba lại lên đến đại học. Hình như lúc còn trẻ thì mình cũng có thể thoải mái nói chuyện tình yêu, còn lớn lên thì lại càng ít nói, cũng may từ nhỏ đến lớn Kim Jongin đều ở bên cạnh mình. Đoạn thời gian kia ung dung thoải mái, có lẽ là vì đoạn thời gian kia không có Byun Baekhyun. Bất kể là một Byun Baekhyun gặp được trước khi đến tuổi nhập học, hay là một Byun Baekhyun gặp được sau khi đã đi làm, mặc kệ cậu ấy biến thành bộ dạng gì, vẫn là nhược điểm lòng Park Chanyeol như cũ.

Mỗi khi có Byun Baekhyun thì hắn không thể vô tư vô lự mà toét miệng ra cười, nhưng mặc dù ai cũng biết sẽ không trôi qua yên bình, nhưng hắn vẫn ích kỷ không chịu thả Byun Baekhyun đi. Tựa như là hái được một bụi gai trong một khóm hoa đẹp nhất, biết rõ sẽ rất đau nhưng vẫn muốn nắm chặt trong tay, nhìn từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống. Bụi gai vĩnh viễn khó có ngày trở nên trơ nhẵn, bản tính của nó là đâm người khác bị thương. Bất kể là cố tình hay là vô ý, trời sinh nó đã có bộ dạng ấy, nhưng không cách nào ngăn cản người trước người sau lần lượt hy sinh chịu chết.

Oh Sehun là vậy. Park Chanyeol nghĩ, hắn cũng vậy.

Không có cách nào khống chế đầu óc của mình nghĩ ngợi lung tung. Sau khi vụ án kết thúc thì Park Chanyeol sẽ như thế nào, Byun Baekhyun sẽ như thế nào? Byun Baekhyun không thể quay về chỗ của Oh Sehun, nhưng nếu như cậu ấy cố ý rời khỏi mình, vậy có thể đi đâu? Dạng như cậu ấy, không được người khác chăm sóc sẽ không có vấn đề chứ? Park Chanyeol một lần lại một lần mà cảnh cáo chính mình, làm tốt công việc của mày là được rồi, không cần nghĩ tới những chuyện không đâu, thế nhưng mà ý niệm tựa như dây leo lan tràn rất nhanh, quấn vài vòng quanh đầu óc của hắn, sau đó đánh một nút chết ở đó.

Park Chanyeol suy nghĩ một hồi cũng nhẹ nhàng híp mắt lại, vừa mở mắt ra liền trông thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã không hề nóng rực đến chướng mắt nữa, nhìn ra bên ngoài rốt cuộc phát hiện mình đã 'chợp mắt' hơn ba tiếng rồi.

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào như một chú chó nhỏ của Byun, Park Chanyeol lén lút vào trong xem xét, trông thấy Byun Baekhyun cuộn hình tròn lại trên góc phải của giường, đạp chăn qua một bên, chỉ có một góc chăn là còn đắp trên người.

Hắn như một bóng ma rón rén đi tới đắp chăn lại cho Byun Baekhyun, tỉ mỉ chỉnh từng góc một, tay trái không khống chế được mà vươn ra, chạm vào lông mi bên trái lộ ra vì tóc mái nghiêng qua một bên của Byun Baekhyun.

Có lẽ người có thể trị khỏi suy nghĩ lung tung đầy trong đầu Park Chanyeol cũng chỉ có Byun Baekhyun hiện đang sống sờ sờ ở bên cạnh hắn. Vốn cho là cậu ấy tựa như morphine, quanh đi quẩn lại, đến cuối cùng mới phát hiện thì ra cậu ấy cũng không phải là thuốc giảm đau, mà là nguồn gốc tận cùng của mọi đau khổ, như là chất độc nghiện mãn tính, dừng không được, cai không hết.

Không biết có phải là đang nằm mơ hay không, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Byun Baekhyun đều xoắn xuýt lại với nhau, biểu cảm vẫn giống như lúc còn thức, vẫn làm người khác khó ưa như vậy, nhưng bỗng chốc lại làm Park Chanyeol cảm thấy không nỡ. Dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào giữa chân mày để làm thẳng các nếp nhăn, lại cảm nhận được thân thể của người đang nằm run lên, lập tức chậm rãi mở mắt ra.

Ngay từ đầu hai mắt còn mơ mơ màng màng, sau khi nhìn thấy mặt của Park Chanyeol càng ngày càng trở nên tỉnh táo. Tay của Park Chanyeol còn để ở trên mặt của Byun Baekhyun, thấy Byun Baekhyun mở mắt, trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải, chỉ là ngơ ngác mà ngồi ở đó, nghĩ thầm thật đáng chết, lại cho cậu ấy một cơ hội trêu chọc mình.

Byun Baekhyun nhưng thật giống như cũng không có ý muốn trêu chọc hắn biến thái, thò tay ra khỏi chăn nắm lấy tay của Park Chanyeol, sau đó chậm rãi rũ mắt xuống. Tay của cậu rất lạnh, hoàn toàn không giống như là được ủ lâu trong chăn. Park Chanyeol từ bên trên chứng kiến mi mắt của Byun Baekhyun khẽ run, sau đó tay của hắn lại cầm chặt tay của Byun Baekhyun một chút.

Sau đó hắn nghe thấy Byun Baekhyun như mê sảng mà nói:

—— "Park Chanyeol, "

"Cậu có nghĩ là muốn làm?"

Byun Baekhyun vẫn rũ mắt như trước. Từ góc độ của Park Chanyeol nhìn sang, kinh ngạc phát hiện thật ra mắt của Byun Baekhyun cũng là hai mí, sau đó một giây, Byun Baekhyun mở mắt ra nhìn hắn. Park Chanyeol đập vỡ đầu vẫn không rõ tại sao mình lại si mê một đôi mắt rũ xuống đến chết đi sống lại.

Byun Baekhyun bật dậy, ôm bả vai của Park Chanyeol, cắn lên cổ của hắn. Park Chanyeol không ngờ tới, thô thô mà thở gấp một tiếng, giật tay ra khỏi tay của Byun Baekhyun chụp lên chỗ bị cắn.

"Sao lại thích cắn người như vậy... Cậu là chó à?"

Byun Baekhyun nghe xong lời này càng hưng phấn, thậm chí học theo mấy chú chó le lưỡi ra, liếm dọc một đường từ yết hầu đến hàm dưới góc cạnh rõ ràng của Park Chanyeol, đến bên tai lại phả khí nóng vào đó, tiếp theo thì bắt đầu hạ giọng nói nhỏ.

—— "Park Chanyeol, chuyện điên cuồng nhất mà cậu đã làm trong đời là gì?"

Những lời này lúc cậu ấy nằm trên giường bệnh của bệnh viện thì đã từng hỏi qua, nhưng vẫn không đợi được đáp án của hắn. Không đề cập tới thì thôi, Park Chanyeol vừa nghĩ tới Byun Baekhyun lần trước ở bệnh viện làm cho chính mình toàn thân đều là máu thì giận không chỗ phát tiết, dường như nổi giận mà áp môi mình lên chặn lấy môi của Byun Baekhyun, đem câu thứ hai còn chưa nói xong toàn bộ ngăn ở trong cổ họng. Ban đầu Byun Baekhyun còn theo bản năng mà trốn về sau, nhưng sau lưng là chiếc giường mềm mại cũng không trốn được đi nơi nào, Park Chanyeol dứt khoát lấy tay chặn ót Byun Baekhyun lại làm sâu thêm nụ hôn, đầu lưỡi cũng không an phận mà chui vào trong khoang miệng của đối phương.

Muốn nói tới chuyện điên cuồng, hiện tại hắn không phải đang làm đấy sao? Thật ra hắn đối với loại chuyện này có muốn cũng không được, giữa trinh thám và tội phạm làm sao có thể xuất hiện tình cảm? Đang nói đùa cái gì vậy.

Nhưng mà bây giờ thật giống như tất cả đều thay đổi. Hắn hiện tại thầm nghĩ phải đắm chìm trong cơn mộng đẹp này, cái gì cũng không muốn nhớ tới, cảm thụ Byun Baekhyun chân thật đang ở trước mặt hắn, nhận thức điều tuyệt đẹp của cuộc sống.

—— Một đời người cũng nên điên cuồng một lần.

Dù cho kết cục vẫn là như vậy, còn không bằng để hắn sau khi làm xong mới hối hận.

Thừa dịp tất cả vẫn còn kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro