Chuyện hàng xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Ê cái đồ lem luốc! Nhìn lạ thế! Từ đâu tới vậy?

- Hừ, cậu mới lem luốc í! Đây đang đắp lâu đài bùn, rõ chưa? Đây từ cái nhà xanh xanh kia kìa!

- Đã bẩn lại còn ngốc! Nhà cửa gì hả? Đang hỏi từ quê chuyển vào hay ...

- Tránh ra, tránh ra! Hoàng tử muốn xây núi ngay dưới chân cậu đấy!

-...

- Hứ, núi gì xấu hoắc! Tớ đắp cho coi nè!

                                                                      ***

     6 giờ 50 phút sáng.

- Cậu nhanh lên tí đi. Tờ kiểm điểm thứ ba trong tháng đang vẫy gọi tớ kia kìa!!!

- Cậu trách ai? Đứa nào là đứa năm cuộc gọi nhỡ mà vẫn ngủ như heo? Hả? Hả?

- Vâng vâng vâng, tớ sẽ đập đầu tạ lỗi với cậu sau nhé? Bây giờ ông tướng làm ơn vượt mặt thằng bé đạp xe phía trước dùm cái! Cậu rõ ràng là đang sỉ nhục tốc độ của Cup 50 mà!

- Hừ!

     Đây là đoạn hội thoại quen thuộc, kiểu ngày nào cũng tái hiện: Tình huống, lời thoại và nhân vật giống nhau như đúc - chỉ vì tôi quá buồn ngủ nên thường trót ngủ quên còn Xán Liệt thì lại quá độ lượng.

     Gia đình tôi chuyển vào Nam năm tôi 6 tuổi. Ở đấy, tôi gặp " Xán bé" lần đầu trong hình tượng nhem nhuốc quá thể mà cu cậu cứ như gà mái mẹ, lải nhải chê bai tôi nửa ngày mà tí nữa chơi hăng hơn cả tôi. Tối đó, nghe đồn có thằng nhóc vì nghịch bẩn, bị mẹ dí quanh xóm.

     Xóm nhỏ, ít con nít nên tôi và Xán Liệt cứ thế trở thành bạn thân như lẽ tự nhiên. Xán Liệt từ bé đã khá thông minh, tính tình lại tốt, hoà nhã, dễ gần nên thường có mặt trong ban cán sự: Lớp trưởng, văn thể mỹ đều đã làm nhưng các bạn có xu hướng bầu cậu ta làm lớp phó kỷ luật - có nhiệm vụ cao cả, giữ sổ " tử thần", ghi chép hết những sai phạm từ vặt vãnh, linh tinh như nói chuyện riêng, ăn vụng ... đến những " tội ác" như không làm bài tập hay cúp tiết, ... Sứ mệnh thật quan trọng, nhưng đến khi Xán Liệt nhậm chức thì lập tức biến thành bao che, sổ " tử thần" luôn trong tình trạng sạch bong kin kít. Chẳng thế mà cậu ấy giữ thành tích đắc cử ban cán sự suốt 12 năm liền!

     Khác với dạng "thầy yêu bạn mến" như Xán Liệt, thì tôi - Biện Bạch Hiền, lại thuộc típ khá mờ nhạt, ít tham gia các hoạt động đoàn thể hay ngắn gọn theo Xán Liệt là "loại người lười điển hình, khỏi lí do lí trấu". Tự dưng lại thấy mấy câu cậu ấy mỉa mai chính xác mới chết chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro