Chap 24 : The End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương hai mươi bốn

Park Chanyeol kết hôn vào thu năm thứ hai sau khi Byun Baekhyun qua đời, cô dâu là Lim Ah.

Giới truyền thông ùn ùn đưa tin về hôn sự này, con gái độc nhất của gia đình trí thức và ngôi sao có quyền có thế của làng giải trí. Các đầu báo đều giật tít bằng những từ như: duyên trời tác hợp, kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, vân vân và vân vân.

Kyungsoo mặc âu phục đứng ở nơi diễn ra hôn lễ, tiện tay lật tờ tạp chí trên bàn, cậu nhìn hình kết hôn của Chanyeol và Lim Ah trên trang bìa, thầm nghĩ: Đúng là rất xứng. Chú rể đẹp trai bảnh bao, cô dâu xinh đẹp thùy mị, nhìn thế nào cũng thấy đẹp đôi.

Trước khi Chanyeol kết hôn Kyungsoo từng hỏi cậu ấy, “Thật sự quyết định?”

“Tớ đã đồng ý với cậu ấy rồi, sao có thể không thực hiện.” Chanyeol rũ mắt nói với Kyungsoo, “Tớ đã suy nghĩ cẩn thận, thật ra nhiều năm như vậy tớ cũng chỉ giỏi cái miệng mà thôi, rất nhiều chuyện đã đồng ý với cậu ấy nhưng tớ không làm được. Thế nên lần này, tớ sẽ làm theo lời cậu ấy.”

Kyungsoo không lên tiếng, lát sau lại nói, “Lim Ah là một cô gái tốt.”

Chanyeol khẽ gật đầu nói, “Tớ biết, tớ sẽ tốt với cô ấy, nhất định sẽ không phụ cô ấy.” Sau đó lại nhìn Kyungsoo, “Còn cậu thì sao? Vẫn chưa quyết định à?”

Kyungsoo mỉm cười nói, “Cũng sắp rồi, lần này tớ định sau một thời gian nữa sẽ dẫn về nhà gặp ba mẹ.”

Chanyeol hơi gật đầu, “Vậy là tốt rồi, chúng ta đều đã từng tuổi này, nên để người ta yên tâm.”

Chị Soyeon vẫn không khỏi lo lắng với quyết định của Chanyeol, trước khi cưới đã nhịn không được mà hỏi suy nghĩ của em mình. Nhưng Chanyeol chỉ nói, “Em sẽ trở thành một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, một người cha tốt, như hy vọng của cậu ấy vậy, cũng như hy vọng của mọi người vậy.” Soyeon nghe xong cũng hơi yên tâm, trong lòng vẫn rất biết ơn Baekhyun, biết ơn cậu ấy cho Chanyeol lý do sống tiếp.

Từ sau lần Chanyeol khóc trước mặt mình, Soyeon không còn ép buộc cậu ấy nữa, thậm chí là khuyên mẹ đừng giục Chanyeol kết hôn.

Về sau, Baekhyun mất, Soyeon vẫn luôn lo lắng cho tình trạng của Chanyeol. Ai ngờ cậu ấy hoàn toàn không có sụp đổ không gượng dậy nổi như trong tưởng tượng của Soyeon. Sau khi tang lễ của Baekhyun kết thúc, cậu ấy vẫn làm việc và sinh hoạt như trước, vẫn cười nói với mọi người như trước.

Nhưng Soyeon biết rõ em trai mình đã không còn giống với trước kia, trong đôi mắt của cậu ấy cũng mất đi ánh sáng và nét ngây ngô, có chăng chỉ là sự quạnh quẽ sau khi trải qua một cuộc bể dâu. Chanyeol đã đem vết thương nặng nhất cùng tấm lòng son sắt của mình giấu ở đáy mắt, từ nay về sau không người nào có thể nhìn thấy nữa.

Những lúc không có ai khác, Chanyeol sẽ ngẩn người, ánh mắt rỗng tuếch làm người ta sợ hãi. Cũng may cuối cùng cậu ấy cũng chịu kết hôn, cho dù là vết thương kinh khủng cũng mong có thể được chữa lành thông qua thời gian dài cùng sự ấm áp của gia đình.

Với tư cách là vị hôn phu, toàn bộ sự dịu dàng và quan tâm có thể cho thì Chanyeol đều cho Lim Ah hết. Tự mình đi thử áo cưới với cô ấy, kiên nhẫn cho ý kiến từng bộ, lựa nhẫn cũng hỏi quan điểm của Lim Ah nhiều lần. Kể cả về sau chọn địa điểm đi hưởng tuần trăng mật, cách trang trí trong nhà và hình thức hôn lễ, vân vân… đều lấy sở thích của Lim Ah làm đầu, không một ngoại lệ.

Vào lần cuối cùng thử áo cưới, Lim Ah như bao cô dâu mới lo sợ bất an nhưng trong lòng vẫn thầm mong đợi. Cô hơi cúi đầu, cất giọng nói dịu dàng đầy chờ mong hỏi chồng tương lai của mình, “Chanyeol, anh có yêu em không?”

Chanyeol nhìn Lim Ah, cô dâu của cậu thật sự rất đẹp, lúc này đôi má cô ửng đỏ, bờ mi run run vì hồi hộp làm tôn lên cặp mắt nai tròn xoe, cả đôi tay xinh đẹp cũng đang xoắn vào nhau vì lo lắng.

Mà Chanyeol như vô số chú rể săn sóc lại kiên nhẫn, cậu đưa tay giúp Lim Ah vén mạng che bị rơi xuống, lại lướt qua phần tóc mái hơi rối, dùng chất giọng trầm thấp chân thành trả lời cô, “Anh đương nhiên yêu em, em là cô gái anh yêu nhất trên đời này.”

Trong hôn lễ, lúc đôi bên trao nhẫn cho nhau, Kyungsoo nghe thấy Joonmyun ở bên cạnh nhẹ giọng thở dài một tiếng. Kyungsoo tiến tới hỏi anh ấy “Làm sao vậy?” nhưng Joonmyun lắc đầu nói “Không có gì, chỉ cảm thấy hình ảnh này quá đẹp, nhìn mà nóng cả mắt.”

Kyungsoo cười cười không có vạch trần anh ấy, thuận miệng nói tiếp “Nếu nóng mắt, vậy anh cũng tìm một người kết hôn đi. Chỉ sợ anh không cần, chứ sợ không ai thèm sao?”

Joonmyun trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng nói “Nhanh thôi, có lẽ cũng bắt kịp cậu.” Kyungsoo ngây ra một lúc, nhưng ngẫm lại cũng thấy tuổi trẻ khinh cuồng có rất nhiều chuyện, đã đánh mất chính là đã đánh mất, dù có dừng lại hoài niệm tiếc thương cũng uổng công, chẳng thà thương người trước mắt.

Kyungsoo đã hiểu rõ, mỉm cười nói khẽ, “Em nói này hyung, anh quá khiêm tốn rồi, tìm chị dâu cho em từ lúc nào mà còn gạt em.”

Joonmyun không nhìn Kyungsoo, giọng nói rất nhẹ của anh ấy truyền tới, “Phải xác định rồi mới nói cho cậu biết chứ.”

E rằng Lim Ah mãi mãi cũng không nói cho Park Chanyeol biết, cô đối với Park Chanyeol là vừa gặp đã yêu. Đến nay, cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ chàng trai dịu dàng có gương mặt điển trai ngẩn người nhìn tay mình, sau đó cậu ấy nói, vẻ đẹp không tự biết quả nhiên là vẻ đẹp động lòng người nhất. Sau đó, cô cũng cảm thấy gương mặt mình nóng lên.

Lim Ah từ nhỏ đã được ba mẹ che chở rất tốt, ba mẹ cô đằm thắm bên nhau, gia đình lại hòa thuận vui vẻ. Sau khi gả cho Park Chanyeol, cậu ấy đối với cô cũng vô cùng dịu dàng. Nếu không có lịch làm việc thì Chanyeol rất ít khi ăn cơm và ngủ lại bên ngoài, luôn về nhà cùng cô. Thỉnh thoảng còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho cô ăn, mặc dù tay nghề hoàn toàn không được tính là giỏi, nhưng mà trong lòng Lim Ah vẫn tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.

Tất cả bạn bè và người thân đều nói cô gả đúng người rồi, ba mẹ cũng nói vốn lo lắng người trong ngành giải trí không đáng tin cậy, nhưng vì là bạn bè cũ với ba mẹ của Chanyeol, con gái mình lại thích nên mới gật đầu đồng ý, giờ thấy Lim Ah kết hôn xong sống rất hạnh phúc nên cũng yên tâm.

Thế nhưng thời gian dần trôi, Lim Ah bắt đầu cảm thấy giữa cô và Chanyeol luôn bị ngăn cách bởi một cái gì đó. Ví dụ như, đôi khi Lim Ah lại trông thấy cậu ấy đứng một mình trên ban công ngẩn người, những lúc ấy ánh mắt Chanyeol quạnh quẽ đìu hiu làm cô cảm thấy thật lạ lẫm và sợ hãi.

Nhưng mỗi lần cô gọi Chanyeol, cậu ấy quay đầu liền khôi phục bộ dạng thường ngày mà cô đã quen thuộc. Lim Ah từng hỏi cậu ấy là có phải có chuyện gì không vui không, nói cho cô biết đi, nhưng lần nào Chanyeol cũng lắc đầu không nói gì hết.

Lại ví dụ như, mỗi năm vào ngày 6 tháng 5, Chanyeol sẽ mất tích cả ngày, lúc trở về  thì lộ vẻ mỏi mệt, tinh thần lại không tốt. Mỗi lần Lim Ah hỏi thăm, cậu ấy đều dùng lý do công việc lấp liếm cho qua. Lại ví dụ như, Chanyeol thường xuyên ngồi trong phòng sách xem một quyển sổ tay màu đỏ sậm có khắc hoa văn màu vàng kim, lúc xem thì vẻ mặt thỉnh thoảng lại cô đơn, thỉnh thoảng lại vui mừng. Tất cả những điều này giống như một bức tường ngăn Lim Ah ở bên ngoài.

Phụ nữ luôn nhạy cảm, hơn nữa là người phụ nữ đã yêu sâu đậm. Lim Ah không phải là chưa từng tìm hiểu qua, nhưng tình cờ nhìn trộm được một góc của sự thật đã làm cô kinh hãi không thôi, không dám tra cứu ngọn nguồn nữa. Nhưng mà cô nghĩ: Xét cho cùng cậu ấy đã mất rồi, khoảng thời gian dài đăng đẳng sau này Chanyeol sẽ trôi qua cùng cô, bọn họ sẽ có thêm nhiều kỷ niệm đẹp, bọn họ sẽ trở thành ba mẹ, sẽ có con, một ngày nào đó Chanyeol sẽ quên mất cậu ấy.

Gần đây, Lim Ah vốn mười ngón tay không đụng nước bắt đầu học nấu cơm nấu canh cho Chanyeol, thường xuyên đến trường quay hỏi han ân cần, lại đỏ bừng mặt trong tiếng hâm mộ ồn ào của những nhân viên khác. Báo chí dũng bắt đầu dùng những từ như ‘đôi bạn thần tiên’, ‘cặp vợ chồng gương mẫu’ để hình dung bọn họ. Sau đó, hai người sinh đứa con đầu lòng.

Lim Ah cảm thấy cô chắc chắn sẽ chờ được ngày mây mờ trăng tỏ, ký ức và tưởng niệm sẽ không dài hơn đời người, mà người cùng Chanyeol đi đến cuối cuộc đời chính là cô.

Cô từ nhỏ đã được mọi người cưng như trứng mỏng, chưa từng hạ thấp mình để nịnh nọt lấy lòng ai đó, nhưng bởi vì là Park Chanyeol, là chồng của cô, là nguời cô muốn chung sống cả đời, cho nên Lim Ah cảm thấy tất cả sự nhượng bộ và cố gắng của mình đều có ý nghĩa.

Thế nhưng cuối cùng vẫn có ngày cô mỏi mệt. Năm thứ bảy sau khi kết hôn, Lim Ah đề nghị ly hôn với Chanyeol. Cô gái ngu ngốc này đề nghị ly hôn thật ra là hy vọng Chanyeol có thể giữ cô lại, cô hy vọng nghe được cậu nói lời thật lòng, cô muốn biết ở trong mắt cậu ấy đến tột cùng mình có vị trí như thế nào. Nhưng Chanyeol trong sự kinh ngạc chỉ nói “Anh tôn trọng lựa chọn của em.”

Trong suốt những năm tháng mà Lim Ah sống trên đời này, cô chưa từng nức nở nghẹn ngào, chứ đừng nói là điên loạn như bây giờ. Nhưng mà cô thật sự chịu không nổi nữa, 7 bảy ngấm ngầm chịu đựng uất ức sống bên nhau gần như đã đánh sụp cô. Lim Ah che mặt khóc khàn cả giọng.

Chanyeol thấy cô ấy như vậy không biết phải làm sao, hết xoa lưng lại lau nước mắt. Lim Ah ôm chặt Chanyeol khóc càng dữ hơn, thế nhưng mà cuối cùng Chanyeol chỉ vuốt tóc của cô thở dài nói “Em đã cảm thấy khổ cực như vậy, thôi thì xa nhau đi.”

Lúc trước kết hôn với Chanyeol là vì yêu cậu ấy, bây giờ ly hôn cũng là vì yêu cậu ấy đến không cách nào tự kềm chế. Lim Ah xưa nay tính tình cao ngạo, không thể chịu nổi cùng người mình yêu sâu đậm đồng sàng dị mộng. 7 năm, bọn họ tôn trọng nhau như ngày đầu, nhưng cuối cùng cô vẫn không đi vào lòng cậu ấy.

Cuối cùng, đến ngày Lim Ah thu dọn dồ đạc, Chanyeol tiễn cô tới cửa. Lim Ah cắn chặt môi, vẫn không cam lòng, không đè nén được, thận trọng hỏi “Chanyeol, anh, có yêu em không?”

Chanyeol nhìn Lim Ah. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, mái tóc đen nhánh dài đến eo, làn da trắng nõn, màu môi đỏ thắm, tuy đã là mẹ của hai đứa trẻ, nhưng vóc người vẫn mảnh mai, mặc chiếc đầm màu trắng làm dáng người càng khoan thai, giống như là một thiếu nữ. Chanyeol nghĩ: Một cô gái xinh đẹp ưu tú như vậy rời xa mình có lẽ sẽ gặp một người khác tốt hơn.

Chanyeol nở nụ cười, nói với Lim Ah, “Đương nhiên, em là mẹ của con anh, anh yêu em như yêu mẹ và chị anh.” Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Lim Ah lóe lên rồi lại tối xuống, cô nghĩ, cô vẫn không thắng được cậu ấy, chàng trai mà cô thậm chí chưa từng gặp qua, cậu ấy thậm chí không cần làm gì cũng có thể khiến cô binh bại như núi đổ.

Lim Ah không thể nghe nổi nữa nên buông tiếng thở dài, lúc ngẩng đầu lên đã là một gương mặt tươi cười. Cô vốn là người dịu dàng tao nhã, giờ phút này rời đi cũng có thể vô cùng ung dung thản nhiên. Sau khi lễ phép tạm biệt với Chanyeol, Lim Ah quay người đi mất.

Chanyeol nhìn theo bóng lưng dần xa, nhớ tới lời nói với Kyungsoo trước khi kết hôn. Cậu nghĩ, mình cuối cùng vẫn tổn thương cô gái này, có lẽ từ lúc vừa bắt đầu, từ lúc mình nhất định không thể yêu cô ấy, cũng đã đi đến kết cục định mệnh này.

Thế nhưng mà, anh có thể cho em tất cả, chỉ trừ trái tim, bởi vì… trái tim này đã sớm đi theo cậu ấy, cùng nhau lên trời, cùng nhau xuống suối vàng, sống chết cũng theo.

Con người về già, đa phần đều chìm đắm trong hồi ức. Chanyeol nhớ tới lời rất nhiều năm trước kia Baekhyun nói và mình ở trong phòng tập của tòa nhà SM cũ, cậu ấy nói cậu ấy hy vọng mình con đàn cháu đống, gia đình đầm ấm.

Thật đáng tiếc, Chanyeol lắc đầu. Baekhyun a, cậu không biết, bọn trẻ bây giờ có nhiều trò chơi như vậy, chúng hoàn toàn không có hứng thú nghe ông già đeo kính lão đi khập khiễng như tớ kể chuyện xưa.

Vào một buổi chiều cuối thu, Chanyeol ngồi trên ghế dựa đặt dưới cây bạch quả trong sân nhà mình, thỉnh thoảng sẽ có vài phiến lá cây vàng óng xoay tròn rơi vào trên người Chanyeol, lại bị ông phủi nhẹ.

Cây này là do Chanyeol tự tay trồng vào năm Baekhyun mất, bây giờ đã cành lá rậm rạp. Cháu trai cháu gái nhà mình chạy ra ngoài chơi từ sớm, Chanyeol nghiêng tai có thể loáng thoáng nghe được tiếng chơi đùa tranh giành nhau ngoài sân.

Ông đã vô số lần làm như vậy, mở quyển sổ đặt trên gối ra, đây vốn là một quyển sổ màu đỏ sậm bên trên khắc những hoa văn phức tạp màu màu vàng kim, tuy ở góc đã được gia cố cẩn thận để bảo vệ, nhưng nhìn vẫn biết là rất cũ rồi. Bìa mặt hình như đã được vuốt qua rất nhiều lần, hoa văn bên trên gần như không còn rõ nữa.

Cẩn thận mở trang bìa ra, giữa trang giấy có kẹp một phiến lá bạch quả màu vàng sậm hình bàn tay, đây là lá cây mà Chanyeol phủi trên xuống vào lần gặp Baekhyun ở công ty rất nhiều năm về trước, Chanyeol không nghĩ tới lúc mình đi rồi thì Baekhyun lại nhặt lên kẹp vào trong nhật ký.

Nhật ký là do Minah đưa cho ông sau khi Baekhyun mất. Chanyeol vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt sưng đỏ khi đưa cho ông quyển nhật ký này vào ngày tang lễ của Baekhyun.

Cô ấy nói,  “Em cảm thấy cái này đưa cho anh thích hợp hơn.”

Chanyeol đưa tay nhận lấy, vuốt ve một lúc mới thấp giọng hỏi “Cậu ấy, sau cùng có nói gì không?”

Minah nghe xong lời Chanyeol nói, nước mắt lập tức lại rơi xuống. Cô lắc đầu, giọng nói rất nghẹn ngào, “Anh ấy, anh ấy chỉ gọi tên anh.” Nói xong Minah lại khóc òa lên.

Vào khoảnh khắc chìm trong nỗi đau như có nghìn vạn mũi tên xuyên qua tim, Chanyeol tự giễu mà nghĩ, thì ra trái tim này còn biết đau.

Chanyeol đau xót nhìn Minah thút thít, lại không biết phải an ủi cô ấy thế nào, trái tim mình đã vỡ nát, còn an ủi người khác thế nào chứ.

Ông đóng quyển sổ lại, từng chữ từng câu bên trong đều đã đọc thuộc làu. Sau đó, ông cầm một quyển photo album khác trên đầu gối, chậm rãi lật qua từng trang từng trang. Nhẹ tay lướt qua một gương mặt trẻ trung, lướt qua những năm tháng tuổi trẻ vinh quang vô hối được tạo thành từ mồ hôi và nước mắt.

Kim Minseok, Lu Han, Wu Fan, Kim Joonmyun, Zhang Yixing, Byun Baekhyun, Kim Jongdae, Park Chanyeol, Do Kyungsoo, Huang Zitao, Kim Jongin, Oh Sehun.

Nhìn một lúc lại nở nụ cười. Khi đó thật tốt biết mấy, đông thành viên nên dù có ồn ào cũng thấy rất vui. Vào ngày diễn ra SC, bọn họ chụm tay động viên nhau cố gắng lên. Lần đầu tiên tham gia concert của SM-Town thì đến Disney Land cùng nhau chơi đùa. Lần đầu tiên nhận được giải thưởng thì ôm nhau dỗ dành, cùng khóc với nhau. Lần đầu tiên tổ chức concert riêng thì nắm chặt tay của đối phương cúi đầu với khán giả trong cả sân vân động.

Khi đó cậu là một thiếu niên ngây ngô, còn tớ vẫn rất trẻ con. Chúng ta đem cả tuổi trẻ ném vào trong sóng biển, không biết tương lai xa xôi đang bày ra trước mắt chúng ta. Tớ không chút sợ hãi mà nắm chặt lấy tay cậu, bởi vì tớ kiên định cho rằng rất nhiều năm sau người ở bên cạnh tớ vẫn sẽ là cậu.

 

Chanyeol nhìn Baekhyun trong hình. Baekhyun cười to. Baekhyun đùa nghịch. Baekhyun làm nũng. Baekhyun hồi hộp. Baekhyun rơi lệ. Ba chữ Byun Baekhyun kia dễ dàng trói buộc cuộc đời ông, ông không có sức lực giãy giụa cũng không muốn giãy giụa. Chấp mê bất hối.

Sau đó giới truyền thông dùng một bộ phim dài để giới thiệu về cuộc đời của Park Chanyeol, tổng kết lại thật ra chỉ có mấy câu. 16 tuổi được chọn vào lò tạo sao lớn nhất trong ngành giải trí của Hàn Quốc làm thực tập sinh, 4 năm sau ra mắt với tư cách là thành viên trong nhóm nhạc EXO, 6 năm sau nhóm leo đến đỉnh cao lại tan rã, về sau chuyển sang làm diễn viên chuyên nghiệp, thường cho ra đời những tác phẩm xuất sắc, ca khúc solo duy nhất là hợp tác cùng thành viên Baekhyun trong nhóm nhạc cũ, kết hôn năm 35 tuổi, 7 năm sau ly hôn, từ đó không lập gia đình nữa.

Không ai biết ông mất lúc nào, khi được phát hiện đã năm trên ghế dựa đặt duới cây bạch quả trong sân nhà, trong lòng ôm một quyển photo album và một quyển sổ tay, lá cây bạch quả vàng óng vào cuối mùa thu rụng đầy trên người.

Xa xa, những áng mây nhẹ như sợi bông vương khắp bầu trời xanh thẳm, ánh tà dương như quyến luyến không rời mà nhuộm một lớp sương chiều rực rỡ lên đường chân trời. Ông thoạt nhìn như đang ngủ, vẻ mặt bình thản như đang mỉm cười, khóe mắt như có ngấn lệ đã được gió hong khô.

Không ai biết trước khi đi ông đã nói gì,

Chanyeol nói, Baekhyun, tớ hoài niệm tuổi 19 của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro