Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương chín

“Park Chanyeol! Đừng tưởng việc này như vậy là xong.” Baekhyun cố đè thấp giọng nhưng không thể kiềm chế cơn giận dữ vô cùng rõ ràng.

“Cậu muốn thế nào? Chuyện cần giải thích tớ đều giải thích rồi.” Chanyeol đứng phía đối diện ra dấu đành chịu.

Baekhyun nghe người kia nói vậy liền cười lạnh, “Cái gọi là giải thích của cậu chính là báo cho tớ biết, về muộn như vậy vì bận dùng bữa với một cô gái. Tớ gọi điện thoại nhưng cậu không nhận là do bất cẩn chuyển sang chế độ yên lặng nên không nghe được?”

“Chính là như vậy.” Chanyeol thở dài, “Cô ấy và tớ sắp hợp tác với nhau trong một bộ phim, hôm nay cùng đến nhận thông báo rồi hẹn tớ ăn cơm bàn chuyện kịch bản, tớ cũng không thể không nể mặt người ta.”

Đương nhiên sự tức giận của Baekhyun cũng không vì vài câu giải thích của Chanyeol mà dịu xuống, “Được lắm, Chanyeol, cậu thật biết thương hương tiếc ngọc. Sao cậu không tiếp tục làm sứ giả bảo hộ hoa thơm đi, còn trở về làm gì?!”

Chanyeol nghe vậy liền nhíu mày, im lặng một chút, sau đó lại vươn tay muốn ôm lấy bả vai Baekhyun. Nhưng cậu vừa tới gần Baekhyun đã ngửi được mùi nước hoa không thuộc về Chanyeol thoang thoảng bên cánh mũi, đột nhiên cảm thấy cực kì ghê tởm liền hất tay Chanyeol ra, “Đừng đụng vào tớ!”

Cả ngày hôm nay Chanyeol chạy tới chạy lui đã rất mệt, thấy Baekhyun không hề có ý muốn hòa giải thì cảm giác tức giận lại bùng lên, “Byun Baekhyun! Cậu đừng cố tình gây sự nữa được không. Tự tạo mối quan hệ cá nhân cũng là một phần công việc, tớ nói không nghe thấy là thật sự không nghe thấy.” Cậu càng nói càng cảm thấy mình có lý nên giọng cứ to dần lên.

Baekhyun bật cười đáp, “Cậu không nghe thấy hay là không thèm nghe?”

Chanyeol nghe Baekhyun nói như vậy, liền nhớ lại quả thật bản thân đã nói chuyện với đối phương rất ăn ý nên không chú ý đến điện thoại, vốn dĩ muốn gọi điện hoặc nhắn tin báo với Baekhyun một tiếng nhưng cuối cùng lại quên mất. Dù cậu hơi chột dạ nhưng lại không muốn yếu thế, “Baekhyun, chúng ta đã trưởng thành rồi, chúng ta đều có những mối giao thiệp và bạn bè riêng. Thế giới của chúng ta không phải chỉ có nhau.”

Trong phòng chỉ mở mỗi ngọn đèn ở đầu giường, ánh sáng  màu vàng ấm le lói chiếu rọi một phần ba căn phòng, nửa người Baekhyun chìm trong bóng tối cho nên Chanyeol nhìn không rõ vẻ mặt cậu ấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói gượng gạo kèm theo tiếng cười lạnh, “Ý cậu là những mối giao thiệp của cậu quan trọng hơn ,đúng không? Phải! Park Chanyeol cậu được nhiều người hoan nghênh! Có cả đống bạn bè đầy đủ trai gái, Byun Baekhyun tớ đây với cậu có là cái gì!”

“Baekhyun! Trước đây cậu không hề như vậy, tại sao giờ lại khắt khe thế này? Cậu ở chung với ai cũng có thể hoà thuận, đối với ai cũng có thể khoan dung nhường nhịn, mà tại sao bây giờ ngay cả nói chuyện tử tế với tớ cũng không làm được sao?”

Đúng vậy, Baekhyun luôn để lại ấn tượng là một người ôn hòa và thân thiện, là một người anh hoà đồng, một người em khôn khéo. Là tiền bối khiêm tốn, hậu bối lễ phép. Nhưng mà đứng trước mặt Chanyeol, bao nhiêu bất mãn và cố chấp nhỏ nhen đều bộc phát rõ ràng.

Là vì thích cậu, vô cùng vô cùng thích cậu, mới có thể vạch trần những góc khuất không thể để người khác thấy được ngay  trước mặt cậu. Bởi vì thích cậu mới do dự thiếu quyết đoán, hết lần này tới lần khác cố xác định vị trí của bản thân trong lòng cậu. Bởi vì thích cậu nên mới lo được lo mất, vô số lần đắn đo giữa bỏ ra và nhận lại.

“Chanyeol à, cậu… chán ghét sao?” Giọng của Baekhyun rất khẽ, như là sợi lông vũ của quạ đêm lướt qua song cửa.

“Không phải.” Chanyeol hít sâu một hơi, “Chỉ là tớ, cảm thấy quá mệt mỏi.”

Kỳ thực lời vừa qua cửa miệng thì Chanyeol liền hối hận, nhưng Baekhyun lại không cho cậu thời gian thu lại. Cậu ấy khẽ gật đầu, Chanyeol mơ hồ nhìn thấy trong mắt Baekhyun loang loáng một lớp hơi nước, đột nhiên trong lòng cảm thấy đau đớn, muốn vươn tay ra ôm cậu ấy nhưng lại nghĩ tới khoảnh khác bị người kia hất ra, không còn mặt mũi nào nữa, Chanyeol hậm hực thu lại cánh tay đã nâng lên. Trong lúc cậu do dự, Baekhyun đã đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Chanyeol vừa bước ra đã thấy Joonmyeon, Kyungsoo, Jongin và Sehun đều đứng ở trong phòng khách, rõ ràng là màn cãi nhau ầm ĩ vừa rồi đã đánh thức bọn họ. Lúc Baekhyun đi ngang qua Kyungsoo, Kyungsoo liền vội vàng bắt lấy tay cậu giữ lại, nhưng Baekhyun nhanh chóng vùng ra, sau đó mở cửa lớn ra ngoài.

Chanyeol đi đến phòng khách do dự không biết nên giải thích trước hay xin lỗi trước.

Joonmyeon kéo vai áo lại, sau đó nói: “Đuổi theo dẫn cậu ấy về đi, đã muộn thế này đừng để xảy ra chuyện.”

“Gặp mặt lại cãi nhau nữa, tách ra để bình tĩnh một chút cũng tốt. Mọi người nhìn xem, tính tình cậu ấy càng ngày càng tệ, là do bình thường em quá nuông chiều cậu ấy mới thành như vậy.” Chanyeol cảm thấy bản thân rất oan ức, giờ như tìm được nơi trút giận, trong lòng có bao nhiêu bực bội buồn phiền đều trút hết ra.

“Hyung, hôm nay Baekhyun đã đợi anh cả đêm, gọi điện thoại thì anh không bắt máy. Anh ấy lo lắng nhỡ đâu anh xảy ra chuyện gì.” Sehun nói một câu, ngầm có ý muốn khuyên Chanyeol.

“Hôm nay anh dùng cơm với bạn diễn, điện thoại để chế độ yên lặng nên không nghe thấy. Cậu ấy có cần phải nổi giận đùng đùng như vậy không? Baekhyun cũng là nghệ sĩ, đã ra mắt gần sáu năm rồi, chỉ có chút chuyện như vậy mà không thể thông cảm cho anh được sao?”

Sau đó, Chanyeol đột nhiên nghe thấy Kyungsoo đứng bên cạnh ôm tay khẽ hừ lạnh một tiếng.

Cậu liền kinh ngạc quay đầu nhìn Kyungsoo, “Mọi người đều cảm thấy đây là lỗi của tớ sao?” Chanyeol cảm giác như đầu mình sắp nổ tung, “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, tớ không hề làm chuyện gì có lỗi với Baekhyun hết.”

“Vậy cậu cảm thấy thế nào mới được xem là chuyện có lỗi với Baekhyun?” Kyungsoo hỏi lại.

Giữa khoảng lặng, Jongin nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đứng dựa vào cánh cửa phòng ngủ đột nhiên lên tiếng, “Đây không phải là lần đầu tiên anh như vậy.”

Chanyeol nhìn về phía Jongin, nhưng người kia cũng không hề có ý muốn trốn tránh ánh mắt của cậu, nhất thời làm Chanyeol nghẹn lời.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Chúng ta đều đã thay đổi. Trước kia cho dù ở chung phòng vẫn hí hoáy nhắn tin cho nhau. Cả ngày đều cùng một chỗ, đến khi trở về kí túc xá vẫn bám dính không rời. Hơi tách ra một chút cũng sẽ tranh thủ gọi điện thoại.

Dắt tay nhau cùng về nhà, trốn trong chăn cười trộm. Mỗi khi hôn môi đều có cảm giác trái tim run rẩy như sắp nổ tung. Lúc ôm nhau chỉ muốn hòa thành một thể không bao giờ tách ra. Cái cảm giác vừa nhìn thấy cậu ấy liền rất hạnh phúc, trong lòng lúc nào cũng căng tràn tình yêu dường như đã biến mất rất lâu.

Một tiếng sấm rền phá tan sự yên lặng trong phòng khách. Joonmyeon vừa mặc áo khoác vừa nói, “Nếu cậu không muốn đi, để anh và Kyungsoo đi tìm cậu ấy cũng được.” Nói xong liền tỏ ý bảo Kyungsoo mặc thêm áo cùng đi ra ngoài.

Chanyeol liền ngăn Joonmyun lại, “Đừng, hyung, mọi người đều ngủ đi, em sẽ tìm cậu ấy về.” Chanyeol cầm lấy chiếc ô trong góc phòng, suy nghĩ một chút lại về phòng cầm theo áo khoác của Baekhyun, sau đó mới ra ngoài.

Đêm đã khuya, trên đường không một bóng người. Chanyeol đẩy cửa bước ra, đoán chừng Baekhyun theo thói quen sẽ đi hướng kia. Đi  qua hai con phố, từ rất xa nhìn thấy trong buồng điện thoại có người, Chanyeol lập tức nhận ra đó là Baekhyun. Trong lòng thầm thở dài một hơi, sau đó chậm rãi đi qua.

Dường như gần đây Baekhyun gầy đi rất nhiều, cậu nghiêng người dựa lên tấm vách bằng kính trong buồng điện thoại, dáng vẻ như rất mệt mỏi. Cảm giác đau xót nhộn nhạo trong lòng Chanyeol khiến cậu bước nhanh hơn.

Xếp ô lại, sau đó mở cánh cửa của buồng điện thoại đi vào, tùy tiện dựng ô trong góc. Chanyeol đưa áo ra trước mặt, nhưng Baekhyun không hề phản ứng, cứ thế mà cúi đầu dựa vào đó làm cậu nhìn không rõ vẻ mặt. Chanyeol vươn tay kéo Baekhyun lại, sau đó phủ áo khoác lên người cậu ấy. Baekhyun để mặc cậu lôi kéo, sau đó lại chậm rãi dựa vào chỗ cũ.

“Về đi, Joonmyeon hyung nhất định không ngủ  để chờ chúng ta.”

Cơn mưa tầm tã vây quanh buồng điện thoại nhỏ, cô lập nơi này thành một thế giới riêng biệt. Nước mưa từ chiếc ô dựng ở bên cạnh nhanh chóng đọng thành vũng, uốn lượn lan ra xung quanh. Tiếng mưa bên ngoài cách một lớp thủy tinh nên không còn rõ ràng, trong không khí tràn ngập hương vị ẩm ướt ấm áp.

Chanyeol nhìn Baekhyun, người kia vẫn cúi đầu trầm mặc, ngọn đèn màu vàng ấm áp từ trên rọi xuống mạ một lớp ánh sáng lên mái tóc mềm của cậu ấy. Chanyeol nhìn một lúc, cũng cảm giác một góc nào đó trong lòng mình chậm rãi dịu xuống. Cậu liền nghĩ hay là mình cứ nhận lỗi đi, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy thật oan ức.

Đúng lúc này, Baekhyun đột nhiên mở miệng kêu tên cậu, “Chanyeol.” Thanh âm rất thấp, lại hòa cùng tiếng mưa rơi hỗn loạn bên ngoài nên gần như không thể nghe thấy.

“Ừ.”

Baekhyun hít một hơi thật sâu, vẫn không chịu ngẩng đầu,  “Tớ không biết vì sao tất cả lại biến thành thế này, cậu nói cậu cảm thấy mệt mỏi, thật ra tớ cũng vậy.”

Trong lòng Chanyeol bất chợt nổi lên dự cảm không lành, muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết nói gì mới phải.

“Chúng ta còn tiếp tục như vậy chỉ hủy hoại đoạn tình cảm trước kia.” Giọng Baekhyun vẫn rất thấp, nhưng từng chữ từng chữ lại truyền tới tai Chanyeol vô cùng rõ ràng.

“Cậu có ý gì?” Âm thanh khàn đặc đến lạ thường.

Baekhyun khẽ vuốt cánh mũi, tựa như hạ quyết tâm rất lớn, “Tớ nói chúng ta chia tay đi.” Baekhyun nói rất nhanh, cảm giác như chỉ cần mình dừng lại một chút sẽ không có dũng khí nói tiếp.

“…Cái gì…”

“Chia tay đi.”

Thế giới của Park Chanyeol chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ạt không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro