#Chương 20 -- Câu chuyện của Khánh Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20.

" Khánh Thù...lâu ngày chưa gặp...!"

"Không dám, thiếu gia Kim! Có thể nhớ mặt tôi trong biển người thật là có phúc cho tiểu nhân này quá..."

Độ Khánh Thù nói, Kim Chung Nhân nghe thấy, cúi đầu xấu hổ, Dự Thần bên cạnh lại mở miệng:

"Độ Khánh Thù, cậu vẫn vì chuyện năm đó mà ghi hận sao?"

Độ Khánh Thù nghe, có vẻ như quá khứ xuẩn ngốc nào đó bị động tới, đột nhiên ánh mắt mất thần ngay lập tức.

"Không có, sao lại có được ... Năm đó là tôi không cẩn thận bị chó cắn, bây giờ chỉ là ... ai, nhìn thấy cậu ở đây liền không kiềm chế được cảm giác nhớ lại con chó đó, có chút buồn nôn ..."

"Cậu! ......"

"Đủ rồi!" Kim Chung Nhân mở miệng nhăn chặn cuộc chiến đầy hàn khí, liếc qua Dự Thần, cậu ta liền im bặc, nhìn Độ Khánh Thù vẫn đang tỏa khí lạnh, sau đó nhìn qua Biện Bạch Hiền vẫn còn đang sợ hãi.

"Chuyện ngày hôm nay là chúng tôi không đúng, tôi thay cậu ta xin lỗi cậu ..."

"Kim Chung Nhân!"

"Vẫn là Kim thiếu gia hiểu tiếng người a. Thật thất lễ rồi, đáng ra tôi phải cảm ơn anh mới đúng, buộc chó thật chặc, chứ xấu xí như vậy, xổng chuồng lại dọa người chết khiếp... Hôm nay, nhã khí ăn uống của ông đây đều bị các người làm mất hết, Bạch Hiền, chúng ta đi!"
Độ Khánh Thù nói xong, khinh thường nhìn hai người kia, kéo tay Biện Bạch Hiền rời đi.

Biện Bạch Hiền bị kéo về phía trước, lo lắng nhìn lại phía sau, thấy người đàn ông Kim Chung Nhân kia cúi đầu, không còn vẻ mặt bất cần, không ranh ma xấc xược, mà mơ hồ có chút buồn nhàn nhạt trong ánh mắt.

Cậu quay đầu lại, nhìn người đang kéo tay mình, nắm chặt đến đau mà người kia lại không chút để ý, Khánh Thù thực sự nổi giận rồi a. Biện Bạch Hiền nghĩ rằng, có phải cậu đã thực sự tìm ra bí mật lớn rồi? ...

Cho đến khi tâm trạng của Kim Chung Nhân bị kéo trở lại hiện thực, Dự Thần bên cạnh vẫn không chịu yên lặng.

"Kim Chung Nhân, anh lại nghĩ đi đâu đấy?! Bây giờ tôi chính là bạn trai của anh! Anh cư nhiên lại không nói giúp tôi!"

Kim Chung Nhân nhìn thấy Độ Khánh Thù chạy đi, tâm trạng đã lập tức trở nên chán nản, lúc này Dự Thần lại làm loạn, bức hắn đến cực độ đau đầu, nói lớn:

"Là cậu đến kiếm chuyện với hai người bọn họ phải không?!"

Dự Thần cứng họng, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vặn lại một câu.

"Cho là vậy, tôi chỉ là đi tìm Biện Bạch Hiền thôi, mà Độ Khánh Thù tiểu tiện nhân đó lại tạt nước vào mặt tôi, tại sao anh không nói đi?"

Kim Chung Nhân nghe xong, tâm trạng tệ hơn.

"Tôi cảnh cáo cậu, Dự Thần! Đừng để tôi nghe một lần nữa từ miệng cậu nói ra ba chữ 'tiểu tiện nhân' đặt bên cạnh tên của Khánh Thù!"

Bên kia giống như bắt được điểm tựa, tiếp tục nói:

"Anh được lắm Kim Chung Nhân, hai năm rồi, anh quả nhiên vẫn đối với tiểu tiện nhân đó ngàn năm không quên! Anh như vậy xứng đáng với tôi sao?!"

Kim Chung Nhân lần nữa nghe 3 tiếng "tiểu tiện nhân" liền tức giận, rút một điếu thuốc lá ra khỏi hộp, hung hăng hút mạnh một hơi, lời nói ngày một lãnh lẽo.

"Dự Thần, chuyện năm đó xảy ra như thế nào, cậu chắc chắn biết rõ hơn tôi. Lý do tại sao chúng ta ở cùng một chỗ, cả hai đều biết. Cho nên ... đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nữa gây chuyện với Khánh Thù. Nếu không thì, đừng trách tôi không màng đến tình cảm anh em bao năm nay"

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó quan trọng cần nói với Dự Thần, ánh mắt Kim Chung Nhân bỗng dưng sợ hãi:

"Còn có ..." Kim Chung Nhân mở miệng, "Tôi biết cậu thích anh Xán Liệt, nhưng Biện Bạch Hiền, cậu tốt nhất đừng động vào ... Mặc dù Biện Giáng Sơn đã chết, nhưng gia thế của cậu vẫn không thể so với Biện Bạch Hiền ..."

"Anh tốt nhất nên tự mình giữ mấy lời này!"

Dự Thần từ nhà hàng đi ra, tuy 'giáo dục' được Kim Chung Nhân nhưng lòng cậu ta vẫn còn chưa hết tức giận.

Nhưng tình hình hiện nay khá căng thẳng, Kim Chung Nhân làm mặt lạnh, cậu ta không dám kiếm chuyện, ấm ức đến thở bằng tai! Đành mở cửa nhanh chóng bước ra ngoài, gọi taxi, không dám phiền hà Kim Chung Nhân.

....

Kim Chung Nhân ôm một nỗi hạnh phúc nhàn nhạt mím môi. Hắn ngồi trong xe, thoang thoảng có ngửi thấy mùi của nước hoa trộn lẫn với mùi cháy của thuốc lá, thất thần nhìn sợi dây ngọc treo trên xe. Hôm nay gặp lại người kia, trong lòng không thể không nhớ đến chuyện của hai năm trước, lúc hắn nhìn thấy Khánh Thù lần đầu tiên ...

Kim Chung Nhân nổi tiếng chịu chơi, đào hoa phóng đãng. Có thể chơi đều chơi tới cùng.

Kim gia chỉ có mỗi Kim Chung Nhân là cháu trai duy nhất, được cưng chiều từ nhỏ, về sau lại trở nên hư hỏng. Muốn gì được nấy, phụ nữ từng qua tay phải gọi là đủ sắc màu đi. Bên trái ôm ấp, bên phải ôm ấp, chính xác là coi phụ nữ như công cụ ấm giường.

Độ Khánh Thù là Kim Chung Nhân gặp được ở quán Bar.

Ngày đó là sinh nhật 18 tuổi của Độ Khánh Thù, bị bạn bè kéo đến quán Bar để làm tiệc chúc mừng.

Độ Khánh Thù, mặc dù không phải là sống cuộc đời trong sáng không tì vết như Biện Bạch Hiền, nhưng cũng là lần đầu đến nơi trụy lạc như vậy. Hơn nữa, Độ Khánh Thù trông rất đẹp trai, đôi mắt to trong veo không vẩn đục, lạc vào nơi quán Bar này giống như nét quyến rũ trái dấu.

Sau đó, đêm khyua rực rỡ, Kim Chung Nhân say khướt, trong đám đông tiệc tàn, không biết từ lúc nào lại bị lũ bạn kéo tới ngồi bên cạnh Độ Khánh Thù cũng bị chuốc rượu tới thê thảm.

Cừu nhỏ gặp sói hoang,củi khô lại gặp lửa cháy!

Thức dậy vào sáng hôm sau, Kim Chung Nhân muộn màng phát hiện ra, đêm qua nhiệt tình như lửa hóa ra lại là cùng với em trai nhỏ - tiểu công tử của Độ gia này!

Khốn kiếp! Kim Chung Nhân ảo não chửi thề một tiếng.

Mặc dù hắn có hơi phóng đãng, nhưng Kim Chung Nhân cũng có những nguyên tắc riêng của hắn, tim không muốn, người không nguyện ý, bạn bè, cùng nam nhân hắn tuyệt đối không chạm.

Nhớ lại đêm qua không kiềm chế nổi bản thân, hắn có hơi chán nản, bây giờ tỉnh dậy, hai người trên giường ngơ ngác nhìn nhau, Kim thiếu gia có chút nghẹn lời.

Thế nhưng lại không như dự đoán của hắn, Độ Khánh Thù một sẽ khóc nháo, hai lại đòi nhảy lầu, la hét "Tại sao lại là anh?!" như mấy bộ phim truyền hình mỗi tối.
Độ Khánh Thù sau khi tỉnh lại, chỉ đơn giản nhìn Kim Chung Nhân một cái, không nói gì, từ từ nhặt quần áo nằm rải rác dưới đất, chầm chậm đi vào phòng tắm.

Fuck!

Kim Chung Nhân nhìn hành động của Độ Khánh Thù, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy thất bại ghê gớm.

Nhưng phần khó tiêu hóa hơn vẫn còn ở phía sau kia. Một lúc sau, Độ Khánh Thù tắm rửa xong, mặc quần áo chỉnh tề, đi ra, nhìn vào Kim Chung Nhân đang nửa ngồi nửa nằm tựa lưng vào thành giường, cậu lặng lẽ kéo ví, lấy ra một xấp tiền đặt ở đầu giường.

"Đêm qua cực khổ cho anh rồi. Tiền thuê phòng tôi sẽ trả." Tiểu nam nhân quay lưng, không nhìn thấy được cái nhìn khó chịu của Kim Chung Nhân đang chiếu trên người mình, rạng ngời khí phách mở cửa đi ra ngoài.

Kim Chung Nhân gần như mất phản ứng, đợi đến khi người đã đi rồi, mới giật mình, ném cái gối của Độ Khánh Thù xuống giường, tức giận không thể kiềm chế.

"Cậu cư nhiên lại đem lão tử ngang hàng với bọn vịt*!"

*vịt: trai bao

Kim Chung Nhân đã từng gặp qua nhiều người, duy nhất người như Độ Khánh Thù hắn là lần đầu tiên gặp gỡ.

Thằng nhóc đó, thậm chí còn coi hắn là một món quà mà bạn của mình tặng cho bản thân để chúc mừng sinh nhật 18 tuổi.

Đợi đã. Cậu ta đang nói cái gì vậy?

"Ồ" cậu ta nói, "món quà cấm trẻ em này, tôi thấy rất được."
.
.
Sau sự kiện trên giường đó, Kim Chung Nhân chưa từng dừng việc tìm ra cách liên lạc với Độ Khánh Thù, hắn hối hận vì đã không để cho cậu biết danh tính của hắn, tức giận vì Khánh Thù đã không mặn không nhạt trực tiếp ảnh hưởng đến hắn tới nghẹt thở, cuối cùng hắn tức giận tuyên bố, phải cho Khánh Thù thấy sự lợi hại của hắn.

Sau đó .......

Hắn ta thực sự bị lạc vào mê cung của Độ Khánh Thù a.

Kim Chung Nhân là một kẻ ngốc, rõ ràng như vậy, nhưng hắn không bao giờ thừa nhận điều đó.

Thế gian này, ở đâu có người như hắn, ghi thù ghi hận cuối cùng như thế nào lại để người ta bước vào tâm trí?

Sau đó hắn ngửa mặt lên trời hét lớn: "Độ Khánh Thù, tôi và cậu không thể nào có khả năng!"
Hoa hoa công tử như Kim Chung Nhân hắn không thể nào đi thích tiểu tử mắt to da trắng đó được, nhất định là bản thân lú lẫn rồi.

Chắc chắn là không.

Nhưng sự thực đã chứng minh, Độ Khánh Thù, thực sự làm cho Kim Chung Nhân ngày một kì quái.

Như người xưa nói, thì chính là vỏ quýt dày vẫn cón có móng tay nhọn. Lúc trước Kim Chung Nhân ăn chơi bất cần, không ai quản được, sống trong sự trụy lạc tận cùng. Nhưng từ sau khi gặp Độ Khánh Thù, giống như lại trở thành Kim muội muội.

Về sau, khi hắn lỡ quên trót dại về trễ một chút, người nhuốm đầy mùi nước hoa mà lại tiếp tục quên thay quần áo, to gan nhào đến ôm người nằm trên giường, Khánh Thù sẽ không thương tiếc thẳng chân đạp hắn xuống giường, thưởng cho hắn một ánh mặt sắc lẹm.

"Bẩn!"

Cậu cầm gối đi ra khỏi cửa.

Kim Chung Nhân lúc đầu cũng cảm thấy tức giận, hắn cảm thấy bị xúc phạm vô cùng.

Nhưng lâu dần, khi hắn bắt đầu hiểu về tích cách Khánh Thù, hắn cũng sẽ không ngần ngại đem lòng tự trọng cuối cùng ra năn nỉ Khánh Thù. Vòng tay ôm Khánh Thù vào lòng, thì thầm.

"Bà xã, anh sai rồi, anh thay đổi vẫn không được sao!"

*nguyên tác là 老婆/lǎopó: lão bà = bà xã nên tớ để nguyên nhé.

Và hắn đã thực sự thay đổi.

Ai cũng thán phục, là người nào, sao có thể khiến cho Kim Chung Nhân trở nên ngây ngây ngốc ngốc, khép mình giống như xử nam. Sau này người ta biết rồi thì luôn nói, Độ Khánh Thù quả thực vô cùng lợi hại nha, lại có thể một tay túm chặt Kim Chung Nhân.

Mấy lời đó thường xuyên quanh quẩn bên tai Độ Khánh Thù, không muốn nghe cũng không được, aida, tôi cảm thấy quá sai ở đây rồi nha, tôi cái gì cũng chưa từng làm mà ... (︶︿︶)

"Đúng, đúng, đúng, em cái gì cũng chưa từng làm, là anh tự biết hối cải quay đầu tìm bờ. Là anh sẵn sàng đầu hàng , anh không quản bọn họ!" Tay Kim Chung Nhân vòng qua, ôm chặt, để người kia ngồi cuộn tròn, tựa đầu vào ngực hắn. Chung Nhân tựa cằm lên đỉnh đầu Khánh Thù, ngửi mùi thơm từ tóc cậu, hắn chưa bao giờ cảm thấy hài lòng như giây phút này.

Là ngày trước hắn không tốt, mê luyến trụy lạc, tham lam hồng trần.

Nhưng bây giờ, chỉ cần có Khánh Thù, tất cả đều đủ rồi ...

________________________________________________________

Hẹn cuối tuần sau gặp lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro