#Chương 21 -- Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.

Vốn nghĩ rằng có thể cùng nhau yên ổn đi qua những ngày phía sau.

Nhưng đáng tiếc biến cố như thế nào lại đến đột ngột quá.

.

.

Kim Chung Nhân bồn chồn nhìn đám người trước mắt đang vây quanh, náo nhiệt không để cho hắn đi, đòi phải gặp cho bằng được vị chị dâu trong truyền thuyết.

Kim Chung Nhân vui vẻ đồng ý.

Nhưng mà Khánh Thù vừa nãy đã cùng bạn đi đâu mất tiêu. Bất quá sau này cơ hội ra mắt với bạn bè cũng còn rất nhiều.

Đêm đó, tâm trạng của đám người đặc biệt tốt, chuốc rượu Kim Chung Nhân rất nhiều. Lần đầu tiên hắn chính thức nói về chuyện của Độ Khánh Thù với mọi người, nên vô cùng hưng phấn, uống càng nhiều. Tàn cuộc, đám người say khướt chỉ còn có thể dựa trên trực giác mơ hồ cà nhắc đi ra ngoài.

Độ Khánh Thù thức dậy trong một căn phòng khách sạn, cậu không thể nhớ được gì hết. Chỉ biết rằng, khi thức dậy bên cạnh lại không còn Kim Chung Nhân.

Khánh Thù bối rối, mở cửa, quần áo rải rác khắp nơi trên hành lang, vô cùng nổi bật.

Đó là quần áo của Kim Chung Nhân.

Là cậu tự tay lựa cho hắn.

Trái tim lấp đầy dự cảm xấu, đi mò mẫm vào phòng bên cạnh, nhìn vào cánh cửa đang khép hờ, trước mắt hoàn toàn trở thành một mảnh kinh hoảng.

Kim Chung Nhân không mặc gì nằm trên giường.

Hơn nữa, người cũng không mặc gì còn lại đang nằm dưới chăn, rõ ràng ... rõ ràng là ... Dự Thần!

Dự Thần, đêm hôm qua cậu vừa mới được giới thiệu, là bạn tốt của Kim Chung Nhân. Độ Khánh Thù lòng lộp bộp một tiếng đổ vỡ, ... hẳn là bạn tốt.

Từ trên giường ngủ, Kim Chung Nhân nhàn nhã tỉnh dậy, quên sạch chuyện đêm qua, đau đầu nôn nao dụi mắt, mở mắt ra nhưng là lại thấy Độ Khánh Thù vẻ mặt lạnh tanh đứng sau cửa, nhìn chằm chằm hắn ta.

Hắn giật mình ngồi dậy, nhìn vào người đang nằm bên cạnh mình từ lúc nào đã trở thành Dự Thần. Kim Chung Nhân thực sự cảm thấy, lúc này dù cho hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó rửa sạch tội lỗi.  Run run mở miệng:

"Khánh .. Khánh Thù ... Anh .."

Hắn thực sự không biết tại sao chuyện này lại xảy ra được.

Đêm qua bọn họ đều đã quá say, khi đi vào phòng cũng không không còn ý thức. Tình hình trước mắt làm hắn ta không biết phải làm gì, trước mặt Độ Khánh Thù đang tỏa khí lạnh, ánh mắt sắc bén lại lạnh lẽo, Kim Chung Nhân không thể nói thêm từ nào.

Kim Chung Nhân về sau cũng đã quên rằng, ngày đó hắn đã phải tắm rửa không biết bao nhiêu lần, kì cọ cho thật sạch sẽ, để có thể có đủ can đảm đi tìm Khánh Thù.

Hắn chỉ nhớ được ngày đó, từng lời từng chữ Độ Khánh Thù nói với hắn, đều như một nhát dao nặng nề cắt qua da thịt. Thậm chí dù trải qua rất lâu sau này, mỗi lần nghĩ lại, da thịt cũng mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Độ Khánh Thù nói, "Kim Chung Nhân, anh phóng đãng, tôi biết. Trước kia anh là cái dạng ăn chơi gì, tôi cũng đều biết. Nhưng anh nói anh hối cải, anh nói sẽ vì tôi mà thay đổi, tôi tin anh.

Cậu nói: "Kim Chung Nhân, tôi là thực sự thích anh. Tôi không hề quan tâm đến quá khứ của anh, cũng bởi vì tôi coi trọng đoạn tình này. Tôi đã nghĩ, mặc dù chúng ta vẫn còn trẻ, nhưng tôi thực sự muốn cùng anh đi đến cuối cùng."

"Nhìn thấy người đó yên yên ổn ổn ngủ bên cạnh anh, tôi thật không thể kiềm chế được cái mong muốn bước đến cho cậu ta vài bạt tai! Nhưng Chung Nhân à ...  Tôi phải làm sao đây ... Tôi cảm thấy thật hổ thẹn, làm thế nào tôi có thể trở nên giống một kẻ ti tiện không đầu óc như vậy ... Chỉ cần nghĩ lại, tôi đều cảm thấy sợ hãi ... Tôi sợ rằng tôi sẽ trở thành cái bộ dạng như thế ... Kim Chung Nhân à, tôi cũng có tự tôn của tôi a ..."

Cậu nói thêm: "Nếu hôm nay, anh ngủ với một người khác, tôi sẽ cho là lúc anh cô đơn, say rượu, liền trở nên hồ đồ. Nhưng anh lại ngủ cùng với Dự Thần, tại sao lại là người bạn tốt kia của anh ... Dự Thần ?

"Kim Chung Nhân, đây là một sự phản bội ... Anh nói đi, tôi làm sao có thể tha thứ cho anh ... Về sau làm sao có thể đối mặt với anh đây ...?"

Kim Chung Nhân nhìn Độ Khánh Thù mắt dần dần tối tăm, cổ họng hắn khô khốc, muốn cố gắng giải thích một cái gì đó, nhưng những điều người trước mặt nói, căn bản đều là sự thật ...

Sau đó, hắn nghe thấy Độ Khánh Thù nói:

"Cho nên, chúng ta kết thúc đi, Kim Chung Nhân."

Tôi không muốn anh nữa.
.
.

Kim Chung Nhân gần như vấp ngã, chạy đến vội vã, chặt chẽ ôm từ phía sau Độ Khánh Thù, nói.

"Khánh Thù, là anh sai rồi. Em tha thứ cho anh lần này, có được không .... Xin em đừng bỏ đi ..."

Hắn đã thực sự sợ hãi.

Đừng giận Khánh Thù cứng đầu, cậu chính là không bao giờ nói mà không làm, chỉ có lúc ở bên Kim Chung Nhân, cậu mới tùy ý hắn ta. Chính vì điều này, sau khi hai người yêu nhau, Kim Chung Nhân không thể kiềm chế được cảm xúc.

Rõ ràng ... Rõ ràng đêm qua mọi thứ vẫn còn tốt đẹp ... Rõ ràng đêm qua, hắn còn giới thiệu người hắn yêu thương nhất cho bạn bè.

Hắn thích cách Độ Khánh Thù chậm rãi bước vào tâm tư của hắn, quan tâm hắn, bướng bỉnh với hắn. Vốn đêm qua còn định sẽ chính thức bắt đầu một chương tình cảm với Khánh Thù, nhưng chỉ qua một đêm, như thế nào lại thành ra như vậy ...

Độ Khánh Thù là sự kiêu hãnh đến bướng bỉnh, Kim Chung Nhân cũng giống như vậy. Nhưng từ lúc yêu nhau, hắn luôn khiêm tốn, dè dặt, chỉ vì cưng chiều một mình Độ Khánh Thù.

Độ Khánh Thù nhận thấy Kim Chung Nhân đang ôm chặt thật chặt, cậu có thể cảm thấy người sau lưng đang bất an vào lúc này, đến vòng tay cũng trở nên run rẩy. Nhưng Độ Khánh Thù vẫn luôn xem niềm kiêu hãnh như tính mạng, làm sao cậu có thể chấp nhận được chuyện đó.

"Chung Nhân, có lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có lần thứ hai ..."

"Khánh Thù ..."

"Tôi không muốn sống cuộc sống không an toàn nữa ......"

Cậu nhẹ nhàng gỡ tay Kim Chung Nhân ra, bước đi không quay đầu nhìn lại.

Kim Chung Nhân mắt đã đỏ lên, mất bình tĩnh, không biết phải nói gì. Người đó sẽ thực sự đi ra khỏi cuộc sống của hắn sao? Hắn chạy tới níu lấy tay của Khánh Thù, thực sự khóc thành tiếng.

"Độ Khánh Thù! Suy cho cùng thì em chính là không yêu tôi! Nếu em yêu tôi sao em có thể không tin tôi!"

Độ Khánh Thù nghe thấy, đôi mắt bị che mờ bởi một nỗi đau.

"Cứ cho là vậy đi ......."

Khánh Thù cười nhạt.

.

.

Có lẽ tôi không đủ yêu anh.

Hoặc có lẽ từ trước đến nay, tôi chính là không dám yêu anh nhiều hơn ...
.

Kim Chung Nhân, anh không biết lúc nhỏ tôi đã từng ghen tị với gia đình người khác như thế nào đâu. Mẹ tôi chỉ vừa mới mất chưa bao lâu, cha tôi liền cưới dì nhỏ của tôi.

Chung Nhân, anh không biết, thực sự, hai người họ đã qua lại với nhau từ trước, một người là chồng của mẹ tôi, một người là em gái của mẹ tôi, hai người đó là những người mẹ tôi yêu thương nhất, họ thế nhưng lại phản bội mẹ tôi.

Người mẹ tội nghiệp của tôi, tới lúc chết vẫn bị hai kẻ phản bội đó qua mặt.

Kim Chung Nhân, anh có biết không, vì câu chuyện của mẹ tôi, tôi rất sợ bị phản bội, vô cùng căm ghét sự phản bội, cũng kinh tởm sự phản bội.

Tôi vẫn còn tưởng anh sẽ khác họ.

Nhưng thật không may Kim Chung Nhân,

Tất cả điều này ...... anh một chút cũng không biết được ......

--TBC-
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro