01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện đã qua, là khởi nguồn cho một bắt đầu mới.

——

Cơn mưa đầu tiên bắt đầu mùa đông rơi xuống bên ngoài cửa sổ, róc rách chạm trên mái hiên, Phác Xán Liệt chậm rãi mở mắt ra, vẫn còn có chút buồn ngủ như thường ngày mà duỗi thẳng người, có điều ngày hôm nay, trên cái giường kingsize một người ngủ nằm không hết của hắn bỗng nhiên có chút chật chội, Phác Xán Liệt đưa tay, lại đụng phải người đang nằm ở bên cạnh.

Lúc này hắn mới nhớ ra, thì ra ngày hôm qua, hắn đã kết hôn.

Đối tượng là đại thiếu gia của tập đoàn Biên thị, được người khác gọi là đóa hoa cao quý lạnh lùng, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không dám đến gần, Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền nằm đưa lưng về phía hắn ở sát mép giường, kéo chăn che kín người, chỉ để lộ ra mái tóc mềm mại.

Phác Xán Liệt cau mày cảm thán một tiếng, ngồi dậy cầm điện thoại lên, bấm một dãy số gọi đi, cũng không vì ở bên cạnh có người còn ngủ mà cố gắng nhỏ tiếng, "Đang ở đâu đấy, lát nữa gọi thêm mấy anh em đi tụ tập không?"

"Kết hôn? Đều do ông già hồ đồ nhà tôi sắp xếp, kết hôn với một người mà mình không hề quen biết, cậu nghĩ tôi ngốc à, nếu không phải vì sức khỏe ông già không tốt, sao mà tôi chịu chấp nhận cái loại hôn sự hoang đường này được." Lúc nói chuyện, trên mặt Phác Xán Liệt toàn là vẻ ghét bỏ, hắn xoay người xuống giường, vừa mang giày vừa nói, "Được rồi, đừng nói mấy chuyện mất hứng nữa, nhanh gọi bọn họ ra đi, hôm nay khó khăn lắm ông già mới cho nghỉ một ngày, tôi phải chơi thật thoải mái mới được."

Giọng nói của Phác Xán Liệt đã đánh thức một Biên Bá Hiền ngủ không quá sâu, cả người cuộn ở trong chăn giật mình một cái, mở cặp mắt xinh đẹp ra, trước mặt là một cảnh tượng vô cùng lạ lẫm, cậu sửng sốt một lúc mới nhớ ra đây là biệt thự của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt còn đang chăm chú nghe điện thoại, không phát hiện ra Biên Bá Hiền đã tỉnh dậy, nội dung của cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục, đồng thời trọng tâm câu chuyện rất rõ ràng là đã chuyển hướng đến Biên Bá Hiền, "Tôi muốn chơi thế nào thì chơi, cậu ta quản được tôi à, vốn chỉ có quan hệ trên danh nghĩa mà thôi."

"Phác Xán Liệt." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau Phác Xán Liệt, không cắt ngang hắn, cậu chờ hắn nói xong một câu hoàn chỉnh mới lên tiếng, thể hiện rõ chủ nhân của giọng nói này vô cùng có giáo dưỡng, chỉ là nếu như Phác Xán Liệt nghe kĩ thêm một chút, sẽ nghe ra được sự ẩn nhẫn chịu đựng bên trong giọng nói đó, "Tôi hy vọng sau này anh sẽ không nói những lời này với người ngoài nữa, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cả hai nhà Biên Phác chúng ta."

Phác Xán Liệt vẫn cầm điện thoại trên tay, vừa quay đầu đã nhìn thấy Biên Bá Hiền ngồi tựa ở đầu giường lạnh lùng nhìn hắn, sau khi nghe cậu nói như thế, Phác Xán Liệt không nhịn được mà bật cười, "Ồ, Biên đại thiếu gia, lẽ nào cậu còn hy vọng chúng ta sẽ diễn một đôi tình lữ vô cùng ân ái trước mặt người khác sao?"

"Tôi không hy vọng vậy." Biên Bá Hiền mím môi, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, "Chỉ là tốt bụng nhắc nhở anh."

"Được rồi, bây giờ tôi không có thời gian mà tán dóc những chuyện này với cậu, đêm nay tôi không về, cậu sẽ không để bụng đâu đúng không?" Phác Xán Liệt cố ý nhíu mày nhìn Biên Bá Hiền, rõ ràng cũng không phải đang hỏi xin ý kiến của cậu.

"Tùy anh." Biên Bá Hiền biết tính Phác Xán Liệt, cũng không có dự định nói nhảm với hắn quá nhiều, trả lời một câu xong liền xốc chăn lên xuống giường.

Đến khi Biên Bá Hiền sửa sang xong chuẩn bị đi làm, Phác Xán Liệt đã rời đi, nhìn quanh căn biệt thự to lớn không một bóng người, Biên Bá Hiền khẽ thở dài một hơi.

Không biết kết hôn với Phác Xán Liệt có phải là sự lựa chọn đúng đắn hay không đây.

——

Tổng bộ của tập đoàn Biên thị được đặt ở giữa con đường phồn hoa nhất trung tâm thành phố, Biên Bá Hiền mặc một bộ tây trang màu đen được may vừa người, tóc mái vuốt sang một bên, trông thành thục hơn rất nhiều, không ít nhân viên đi ngang qua đều cúi người chào hỏi cậu, bình thường đều là "Chào Tiểu Biên tổng", nhưng hôm nay toàn bộ biến thành "Tân hôn vui vẻ".

Những lời này rõ ràng chỉ đơn giản là chúc phúc, nhưng qua lỗ tai Biên Bá Hiền, lại vô cùng chói tai, nhưng cậu không thể biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có thể gật đầu bước đi.

Cậu vào thang máy đến phòng làm việc nằm ở tầng cao nhất, thư ký đang đứng ở trước cửa bưng theo một tách trà vừa mới pha, chuẩn bị bước vào.

"Ba tôi ở bên trong?" Biên Bá Hiền thấy bên trong ly là hồng trà, biết ngay người ngồi ở bên trong phòng làm việc là ai, chỉ thấy thư ký gật đầu, cậu vươn tay cầm lấy tách trà, "Để tôi."

Thư ký giúp cậu đẩy cửa xong liền lui ra ngoài, Biên Gia Ngôn chắp tay đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn mấy tòa nhà phía xa xa, nghe thấy động tĩnh từ đằng sau cũng không có xoay người, chờ đến khi thư ký đóng cửa lại, mới khẽ lên tiếng, "Hối hận không?"

Biên Bá Hiền đặt tách trà lên bàn làm việc cách đó không xa, đi tới bên cạnh ba mình, trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc đầu, "Chí ít thì lúc này không hối hận."

Biên Gia Ngôn thở dài một hơi, vươn bàn tay lốm đốm vết đồi mồi của mình vỗ vỗ lên vai Biên Bá Hiền, nặng nề nói, "Bá Hiền, thật ra con rất. . . "

"Ba, sức khỏe của ông nội Phác không tốt, ông ấy không chỉ nhìn ba lớn lên, mà cũng nhìn cả con lớn lên nữa, hôn sự này kiểu gì con cũng phải chấp nhận, dù sao cũng đã sắp xếp từ sớm." Biên Bá Hiền rõ ràng là không muốn để ba mình tiếp tục nói, gương mặt ít khi cười nhưng lúc này lại nở nụ cười trấn an, "Ba cũng không cần lo lắng đâu, con có thể tự chăm sóc tốt bản thân mà."

"Con trai lớn rồi, chuyện của mình thì tự mình quyết định, nhưng ba mong quyết định đó sẽ không khiến con hối hận." Biên Gia Ngôn nói xong một câu ẩn ý liền xoay người muốn rời đi, thấy tách trà đặt trên bàn làm việc lại mở miệng, "Lần sau tới, ba muốn uống trà con pha."

Biên Gia Ngôn rời đi được một lúc, Biên Bá Hiền mới ngồi vào bàn làm việc, tách trà kia đã nguội, cậu tùy tiện cầm lên uống một hơi cạn sạch, vị đắng của hồng trà, cùng với ủy khuất mà sáng nay Phác Xán Liệt vứt cho cậu, toàn bộ đều nuốt vào trong bụng.

Cậu khó chịu nới lỏng cà vạt, trên mặt bàn chất đầy những văn kiện chưa được xử lý, thái độ của Phác Xán Liệt lúc sáng vẫn cứ quanh quẩn trong lòng, việc này gần như đã trở thành tảng đá nặng ngàn cân, đặt hết lên trên người cậu, ép đến mức cậu thở không nổi.

Vừa mới chuẩn bị cầm một văn kiện lên bắt đầu làm việc, cửa phòng làm việc lại bị gõ, cậu sửa lại cà vạt trên người mình trước, sau đó mới bình tĩnh lên tiếng, "Vào đi."

Thư ký đạp giày cao gót đi vào, đặt bản lịch trình xuống trước mặt cậu, "Biên tổng, lát nữa phải ký hợp đồng với Du thị, tài xế đang chờ ngài ở dưới lầu."

Biên Bá Hiền có hơi mệt mỏi xoa nắn huyệt thái dương, gần đây quá nhiều chuyện, nếu không phải thư ký nhắc thì cậu cũng quên bén đi mất, "Tôi biết rồi."

——

Du thị là tập đoàn địa sản có thế lực nhất thành phố này, không giao thiệp với giới nổi tiếng như hai nhà Biên Phác, bọn họ chỉ tập trung khai phá hạng mục đất đai, mặc dù thế lực thua hai nhà, nhưng cũng coi như là xí nghiệp lớn nhất nhì thành phố này.

Chủ tịch của tập đoàn bọn họ cơ bản là đã lui về, hiện tại người nắm quyền chính là thiếu gia Du Thiên của Du thị, ngang hàng với Biên Bá Hiền, đồng thời cũng là bạn học cấp ba của cậu.

Địa điểm ký hợp đồng được tiến hành ở một nhà hàng tây vô cùng trang nhã, bởi vì lần hợp tác này tương đối quan trọng, ngay từ sáng Du Thiên cho người dọn dẹp nhà hàng này sạch sẽ. Nhà hàng lấy màu trắng be làm chủ đạo, những thứ trang trí nhỏ nhắn bên trong khiến người khác không cảm thấy quá ngộp ngạt, hệ thống sưởi vừa đủ tỏa ra khắp mọi ngóc ngách, có thể khiến những vị khách vừa đến từ trong trận mưa gió cảm thấy ấm áp.

Biên Bá Hiền vốn sợ lạnh vừa đến liền đi thẳng vào trong nhà hàng, cởi chiếc áo lông giữ ấm ra, phục vụ nói Du tổng đã đến được một lúc, sau đó dẫn cậu lên phòng riêng trên lầu hai.

Bọn họ vốn là bạn học nhiều năm, hiểu rất rõ tính của đối phương, ở phương diện hợp tác hầu như cũng không có vấn đề gì quá lớn, cho nên hai người đều là tự mình đến đây, giống như bạn tốt cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm vậy.

Biên Bá Hiền theo phục vụ đi vào phòng riêng, Du Thiên ngồi bên trong nhìn cậu một cái, sau đó đường nhìn lại dời về phía phục vụ, "Có thể lên thức ăn rồi."

Chờ phục vụ đi rồi, Biên Bá Hiền ngồi xuống đối diện Du Thiên, người nọ liền đưa menu đến trước mặt cậu, nói, "Tớ gọi trước mấy món rồi, cậu xem xem còn muốn gọi thêm gì không."

Biên Bá Hiền nhìn mấy món được đánh dấu trên menu, tất cả đều là những món cậu thích ăn, lắc đầu, "Đủ rồi."

Du Thiên nhận ra được cảm giác mệt mỏi trên người Biên Bá Hiền, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt hết một trận, thăm dò hỏi, "Bá Hiền, cậu và Phác Xán Liệt rốt cuộc. . ."

Du Thiên không nói nữa, bởi vì hắn thấy được ánh mắt tránh né của Biên Bá Hiền, biết được bản thân đã quá phận, lập tức dời trọng tâm câu chuyện đi, "Ký hợp đồng trước đi, lát nữa phải ăn một bữa thật ngon mới được."

Biên Bá Hiền thấy Du Thiên không hỏi nữa liền thở ra một hơi, cậu cầm lấy bản hợp đồng mà Du Thiên đưa tới, nhanh chóng ký tên vào, sau đó lại ấn ngón tay cái lên bàn mực, đóng dấu tay.

Nhìn hai bản hợp đồng đã ký xong, Du Thiên cười cười, "Tớ không ngờ Biên thị sẽ đầu tư vào hạng mục thương nghiệp lần này đấy, bác Biên không phải từng nói Biên thị không liên quan đến phòng địa sản sao?"

"Bây giờ không giống lúc trước nữa, Biên thị và Phác thị đã là mối quan hệ ràng buộc, nếu Phác thị đầu tư hạng mục này, bọn tớ cũng phải làm theo." Bản thân Biên Bá Hiền nói xong câu đó cũng ngẩn người, đáp lại ánh nhìn của Du Thiên, người nọ đang dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn mình, cậu trầm mặc một hồi, cười khổ nói, "Du Thiên, cậu nói xem rốt cuộc kiếp trước tớ và Phác Xán Liệt đã gây lên nghiệp gì mà gặp phải loại chuyện này cơ chứ."

Du Thiên không biết trả lời câu hỏi này thế nào, lúc bầu không khí dần trở nên lúng túng, cửa phòng riêng vang lên tiếng gõ, phục vụ bưng theo mâm thức ăn tinh xảo tiến vào.

Có điều nhìn thấy nỗi cô đơn nơi đáy mắt Biên Bá Hiền, Du Thiên vẫn không nhịn được, "Bá Hiền, thật ra cậu có thể không cần làm như vậy, cậu nhìn xem dáng vẻ đó của Phác Xán Liệt đi, tớ nghe nói, buổi tối trước ngày kết hôn với cậu, hắn ta còn dẫn người vào khách sạn thuê phòng đấy, tính cách cậu vốn đã cứng rắn, lúc này hà cớ gì phải nén giận chứ?"

Trước kia Biên thị làm giàu dựa vào việc buôn vũ khí, am hiểu cả hắc bạch lưỡng đạo, Biên Bá Hiền từ nhỏ đã theo ba ra vào những địa điểm buôn bán vũ khí nổi tiếng, mới mười mấy tuổi tay đã dính máu người, sát khí và sự tàn nhẫn của cậu khiến tất cả mọi người sợ hãi, nhưng cũng có không ít người bị thu hút bởi sự hấp dẫn của cậu, Du Thiên chính là một trong số đó. Cho đến mấy năm trước, Biên thị mới bắt đầu thay đổi diện mạo và bắt đầu kinh doanh, nhưng sự thay đổi của Biên Bá Hiền, cùng lắm cũng mới là chuyện của một năm gần đây.

Biên Bá Hiền ưu nhã cầm dao nĩa, lúc mà trên mặt cậu không có biểu tình gì, không nói lời nào nhưng trên người vẫn tỏa ra loại cảm giác người lạ chớ tới gần, Du Thiên quen biết cậu đã lâu, cho nên sẽ không bị kinh sợ bởi cái cảm giác này.

"Ăn cơm đi, đừng nhắc chuyện trước kia nữa."

Biên Bá Hiền nói.

—tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro