02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khuôn viên xanh mát, những con đường rợp bóng cây bạch quả đã ngả vàng, khi gió thổi qua, những chiếc lá ấy chuyển động theo gió tạo nên âm thanh "xào xạc" vui tai.

Khác hẳn với vẻ yên tĩnh, sân bóng rổ bên cạnh tràn ngập âm thanh ồn ào náo nhiệt, vào mùa thu, ánh nắng không quá gắt chiếu vào sân nhựa, có tiếng bóng rổ chạm xuống mặt đất, cũng có tiếng hò reo cổ vũ của người xem.

Phác Xán Liệt cầm quả bóng rổ xuyên qua đối thủ, tránh từng người một, lúc bước lên vạch ba điểm liền đạp về phía trước nhảy lên, tay đỡ bóng, quả bóng rổ kia dường như dính phải phép thuật trong tay hắn, tìm lấy cái lưới mà vọt vào.

Lúc quả bóng rơi xuống khỏi lưới, đôi giày màu trắng đắt tiền của hắn cũng nhẹ nhàng chấm đất, rơi xuống sàn nhựa, còn có cả những giọt mồ hôi li ti của Phác Xán Liệt.

Trên sân vang lên một tràng cổ vũ nhiệt liệt, nhờ cú úp sọt của Phác Xán Liệt, hai đội vốn đang có tỷ số bằng nhau, lúc này đã kéo dãn được khoảng cách.

Phác Xán Liệt vốn đã dễ mệt nay lại bị đồng đội vây thành một vòng, trong tay hắn vẫn còn ôm quả bóng, tâm tình tốt lên, lập tức ném nó về phía khán đài.

Có điều lần này hắn không khống chết được sức lực, quả bóng lướt qua hàng ghế ngồi, bay thẳng lên con đường rợp bóng cây ở đằng sau.

Đang là tâm điểm chú ý của mọi người, Phác Xán Liệt cũng không quá để ý, đồng đội vây quanh đẩy hắn đi vào khu nghỉ ngơi, vươn tay nhận lấy chai nước khoáng được người khác đưa tới, vừa mới chuẩn bị uống, phía sau lại truyền tới một giọng nói có vẻ tức giận.

Sân bóng rổ vô cùng ồn, xung quanh Phác Xán Liệt còn có mấy đồng đội khác đang nháo nhào nói chuyện, không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên hắn không hề nghe thấy giọng nói này.

"Bạn học này, quả bóng này là do cậu ném sao?"

Phác Xán Liệt xoay người, đột nhiên sững sờ, sự vật trước mắt hắn bỗng trở nên không rõ ràng, đồng đội ở bên cạnh, khán giả ngồi ở hàng ghế phía xa xa, cùng với cả người đang đứng trước mặt hắn, trên tay là quả bóng hắn mới ném đi, dường như đều đã bị một tầng sương mờ che lấp.

Phác Xán Liệt cho rằng mắt mình có vấn đề, hắn cố gắng trừng mắt nhìn, lúc mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt của đồng đội và mọi người đều trở lại bình thường, duy nhất chỉ có khuôn mặt của người đang đứng đằng trước hắn là vẫn bị tầng sương che khuất đi.

"Tôi hỏi cậu, quả bóng này là do cậu ném đúng không?" Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng từ giọng nói có thể biết được, người kia là một nam sinh, không chỉ có vậy, toàn thân cậu ta còn mang theo một loại sát khi như có như không.

"Là tôi ném đó, thì sao?" Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người kia, vốn đang bị loại chuyện kỳ lạ này làm cho sững sờ, Phác Xán Liệt vẫn bị nội tâm bán đứng, hắn vươn một tay về phía nam sinh kia, tay còn lại đưa lên vảy vảy tóc mái bị ướt mồ hôi, tiếp tục nói, "Muốn tôi cảm ơn cậu vì đã giúp tôi mang bóng về. . ."

Hắn còn chưa nói hết, cậu nam sinh kia liền nâng cao cánh tay đang cầm quả bóng rổ lên, trực tiếp ném vào đầu hắn.

——

Phác Xán Liệt từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, hắn thở hổn hển ngồi dậy, trán đổ đầy mồ hôi, chảy xuống thấm ướt cả gối, cảm giác hệt như thật sự bị quả bóng trong mơ đập trúng, đau đến không chịu nổi.

Ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng, động tĩnh của hắn đánh thức người nằm ở bên cạnh, cô ta ngồi dậy, vẻ mặt ngái ngủ nghi hoặc nhìn Phác Xác Liệt, "Anh làm sao vậy?"

Phác Xán Liệt xoay đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ điện tử ở đầu giường, chỉ mới hơn ba giờ sáng, hắn đỡ đầu lắc lắc vài cái, vén chăn lên đi xuống giường, cả người trần truồng chỉ mặt độc một chiếc quần lót tam giác, dáng người cân xứng khiến cho người phụ nữ trên giường vừa mới tỉnh ngủ nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Đến khi mà cô ta đã tỉnh lại, Phác Xán Liệt cũng đã mặc quần áo xong, khom lưng thả tấm danh thiếp lên đầu giường, "Tiền phòng tôi đã thanh toán rồi, cô có thể ở lại đây đến trưa, đây là danh thiếp của tôi."

Người phụ nữ hất cằm, "Danh thiếp của tôi ở trong túi xách, tự lấy đi."

Phác Xán Liệt xoay người, lấy danh thiếp của túi xách của cô ả xong liền đi ra khỏi phòng.

Thông thường sau khi tình một đêm xong, nếu trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, có nghĩa là bọn họ còn có thể tiếp tục qua lại.

Phác Xán Liệt rời khỏi khách sạn, hắn lái chiếc xe thể thao đắt tiền của mình lướt đi như bay trên con đường không một bóng người, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi qua cửa xe, thổi tan cả cơn buồn ngủ của hắn.

Giấc mơ kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn, hắn muốn mơ thấy giấc mơ kia một lần nữa, vươn tay đẩy tầng sương che mất khuôn mặt của cậu nam sinh kia ra, nhìn xem cậu ta rốt cuộc là ai mà dám làm chuyện này với hắn.

Một mực nghĩ đến giấc mơ đó, dọc đường đi hắn cũng không quá chú tâm lái xe, cũng may trên đường lúc này cũng không có quá nhiều xe qua lại, hắn cũng an toàn về đến biệt thự.

Căn biệt thự này là nhà tân hôn mà ông nội chuẩn bị cho hắn và Biên Bá Hiền, từ lúc hai người lĩnh chứng đến bây giờ đã qua nửa tháng, số lần hắn về đây ngủ có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn thời gian đều là một mình Biên Bá Hiền ở.

Phác Xán Liệt đến ở, bất quá cũng chỉ mang theo một chút hành lý để ứng phó với ông nội mà thôi.

Âm thanh của chiếc xe thể thao nổ vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, vô cùng phong trần lái vào trong ga ra, có một chiếc xe đang đậu ở bên trong, Phác Xán Liệt liếc mắt cũng nhận ra được, là xe của Biên Bá Hiền.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Biên Bá Hiền lúc nào cũng rất quy luật, hơn nữa cậu không giống với người chưa hoàn toàn kế thừa gia nghiệp như Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền đã là tổng giám đốc của Biên thị cố định mỗi buổi sáng đều phải đến công ty.

Ánh trăng bị che khuất đằng sau đám mây, phòng ngủ ở lầu hai của bọn họ đã kéo rèm, lầu một mặc dù không kéo rèm, nhưng đèn cũng không bật, cho nên Phác Xán Liệt đoán, người kia đã ngủ.

Xung quanh phòng khách trống trải của căn biệt thự chỉ có mỗi tiếng cởi giày của Phác Xán Liệt, hắn lần mò công tắt bật đèn trong bóng tối, trong khoảnh khắc bật đèn lên, Phác Xán Liệt bị ánh đèn làm chói mắt, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

"Con mẹ nó Biên Bá Hiền, cậu có bị bệnh không, dọa tôi sợ muốn chết." Phác Xán Liệt oán giận nhìn Biên Bá Hiền đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt hoa đào trừng lớn, con ngươi vẫn còn đang run rẩy chứng tỏ hắn thực sự đã bị người nọ hù dọa.

Biên Bá Hiền vẫn đang mặc bộ tây trang ban sáng, chiếc áo vest được là phẳng phiu và chiếc sơ mi trắng bên trong giống hệt như chủ nhân của nó, ngăn nắp, sạch sẽ, tỏa ra một mị lực thần bí, nhưng cũng khiến người khác không dám lại gần.

Biên Bá Hiền nâng mí mắt, nhìn thẳng về phía Phác Xán Liệt đang đứng, không nói câu nào, con ngươi bị ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà phản chiếu, nhưng vẫn đen ngòm, không thể nhìn ra được bất cứ tâm tư nào.

Phác Xán Liệt nhíu mày, hắn tránh khỏi ánh mắt của Biên Bá Hiền, tiện tay đặt chìa khóa xe lên chiếc tủ ở bên cạnh, vừa đi vào trong vừa khó chịu nói, "Không có gì thì nhanh về phòng ngủ đi, hơn nửa đêm vẫn ngồi ở đây, đèn cũng không chịu mở, chơi với quỷ à?"

Lúc Phác Xán Liệt đi tới cầu thang thông giữa hai tầng, phía sô pha truyền đến tiếng lon nước rơi xuống sàn nhà, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ là tầm nhìn đều bị bóng lưng Biên Bá Hiền che mất, không thấy được gì, hắn cũng chỉ đành tiếp tục đi lên lầu.

Biên Bá Hiền khom lưng nhặt lon cà phê rơi trên mặt đất lên, rồi lại đem đống lon cà phê rỗng khác ném hết vào trong thùng rác ở bên cạnh, buộc túi rác lại xong liền tắt đèn phòng khách, mò mẫm đi lên lầu hai.

Mặt trăng cuối cùng cũng chạy thoát khỏi đám mây kia, ánh trăng chiếu vào khung cửa sổ không kéo rèm ở phòng khách, chiếc áo vest của Biên Bá Hiền nằm vất vưỡng trên ghế sô pha, bởi vì ngồi quá lâu, ánh trăng chiếu vào có thể thấy rõ được nếp gấp do bị cậu ngồi đè lên.

——

Điện thoại reo mấy tiếng liền mới đánh thức được Phác Xán Liệt, hắn nhíu mày, nhắm mắt vươn tay về phía tiếng ồn đang phát ra, cũng không thấy tên người gọi đến, trực tiếp nghe máy, "Ai vậy."

Bên đầu kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó giọng nói già nua rõ ràng là đang tức giận truyền tới lỗ tai hắn, "Phác Xán Liệt, trong vòng ba mươi phút, đến công ty tìm ông."

Nghe được giọng nói này, Phác Xán Liệt lập tức tỉnh táo hẳn, hắn ngồi bật dậy, đang định mở miệng, điện thoại đã bị cúp máy một cách vô tình, nhìn hai chữ "Ông nội" trên màn hình, Phác Xán Liệt không khỏi rùng mình một cái ngay trong căn phòng mở đầy đủ hệ thống sưởi của mình.

Phác Xán Liệt trông bất cần đời như vậy nhưng phải nói là sợ người ông này nhất trên đời, cha mẹ hắn đã mất trong một vụ tai nạn ngay từ khi hắn còn bé, đều do một tay ông nội nuôi lớn, nếu không thì hắn cũng không đến mức bị ép phải kết hôn với Biên Bá Hiền mà không dám trực tiếp phản kháng.

Nghĩ đến Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh mình, đã không thấy bóng dáng người kia đâu, chăn gối ngay ngắn đặt ở đầu giường, tựa như chưa từng có người ngủ qua.

Không còn thời gian nghĩ chuyện khác nữa, Phác Xán Liệt tranh thủ rửa mặt, ở mấy phút cuối cùng của ba mươi phút đã kịp chạy tới văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phác thị.

Hắn rối rắm đẩy cửa phòng làm việc ra, Phác Diên tóc đã gần bạc hết đang ngồi pha trà ở chiếc bàn gỗ lim, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, nâng mí mắt nhìn về phía cửa, thấy quần áo Phác Xán Liệt không chút chỉnh tề thì đáy mắt hiện lên một tia sắc bén, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc.

Phác Xán Liệt ý thức được sự thất thố của mình, vừa đi vào vừa sửa sang lại quần áo, tới trước mặt ông lập tức bày ra nụ cười ân cần, "Ông nội, ông tìm cháu gấp như vậy có chuyện gì không?"

Phác Diên hừ một tiếng, đem chén trà vẫn chưa uống vừa nãy đổ sạch, xong rồi lại rót trà mới vào, tốc độ nói chuyện thong thả, nhưng không thiếu đi sự lo lắng, "Vẫn ham chơi như vậy à, cháu cứ thế này thì làm sao ông yên tâm giao công ty cho cháu đây."

"Cái này thì dễ thôi." Phác Xán Liệt kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống đối diện Phác Diên, hai mắt sáng lên, "Ông đợi thêm vài năm nữa rồi giao lại cho người tài là được."

Vừa dứt lời, phía sau ót Phác Xán Liệt đã bị Phác Diên gõ cho một cái, "Nói cái gì vậy, bây giờ cháu đã là người có gia đình, đừng có ngày nào cũng ham chơi."

"Ông nội, ông còn nói nữa, sao lại để cháu kết hôn với Biên Bá Hiền chứ, hai người bọn cháu hoàn toàn không quen biết nhau, cũng không biết ông bị ai xúi giục nữa." Phác Xán Liệt càng nói lại càng nhỏ tiếng, nhưng vẫn bị Phác Diên nghe thấy, ông quét mắt nhìn hắn một cái, hắn lập tức la lên.

Phác Diên thấy Phác Xán Liệt không muốn nói nữa, thở dài một hơi, "Xán Liệt, đối xử với Bá Hiền thật tốt vào, thằng bé là người tốt, sau này cháu sẽ hiểu thôi."

"Cháu lại không thấy vậy." Phác Xán Liệt bĩu môi nói một câu, thấy Phác Diên lại muốn đánh hắn, Phác Xán Liệt không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng, "Được rồi được rồi, cháu biết rồi."

"Tối hôm nay có tiệc rượu, cháu đi thay ông, Biên thị cũng được mời, cháu với Bá Hiền hẹn nhau cùng đi đi." Phác Diên cầm lấy thiếp mời ở trên bàn đưa cho Phác Xán Liệt.

"Ò." Phác Xán Liệt không dám từ chối, chỉ đành nhận lấy, hắn cầm thiệp mời vẫy vẫy trên tay mấy cái, mới nhớ ra mình không hề có số điện thoại của Biên Bá Hiền, hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Phác Diên, "Ông nội, số điện thoại của Biên Bá Hiền là bao nhiêu?"

"Cháu. . ."

"Không thể trách cháu được, không phải cháu mới nói với ông đó sao, hai người bọn cháu là người lạ mà." Phác Xán Liệt thấy nguy liền đứng lên đi tới cửa, vừa đi vừa nói, cũng không thèm quay đầu lại, "Lát nữa ông bảo thư ký gửi số điện thoại qua cho cháu nhé."

Nhìn bóng lưng rời đi của Phác Xán Liệt, Phác Diên lại thở dài lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc dần bị thay thế bởi sự lo lắng.

Phác Xán Liệt vừa mới ra khỏi công ty đã nhận được số điện thoại của Biên Bá Hiền do thư ký gửi tới, hắn cũng tiện tay bấm gọi, có điều trên màn hình hiển thị không chỉ đơn giản là một dãy số, mà đã được lưu với cái tên Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt nghiêng đầu thắc mắc.

Kỳ lạ, nó được lưu từ khi nào?

—tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro