03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền đứng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm Biên thị, đã hơn ba mươi phút kể từ lúc cậu gọi cho Phác Xán Liệt bảo hắn nhanh chóng tới đây, hẹn đã xong hết nhưng người vẫn không thấy đâu.

Trong xe đang bật một bản nhạc cổ điển, Biên Bá Hiền tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, tay trái đặt trên vô lăng, ngón trỏ nhẹ nhàng nhịp theo tiếng nhạc.

Đối với chuyện chờ đợi, cậu gần như đã luyện thành thói quen.

Điện thoại đã kết nối với xe đột nhiên truyền đến tiếng chuông dồn dập, cắt ngang tiếng nhạc du dương, Biên Bá Hiền chậm rãi mở mắt ra, trượt một cái lên màn hình trước mặt, nhận cuộc gọi nói, "Chuyện gì?"

"Tiểu Biên tổng, mọi việc đã giải quyết xong."

Bãi đỗ xe quanh quẩn tiếng bước chân và giọng của trợ lý bên trong xe truyền đến, Biên Bá Hiền ngước mắt, Phác Xán Liệt đã xuất hiện ngay ở ngã rẽ, cậu thẳng người dậy, giọng nói vẫn không chút dao động, nhưng đáy mắt lại chợt lóe lên chút gì đó độc ác, "Xử lý sạch sẽ chút, đừng để Phác Xán Liệt biết."

"Đã rõ."

Cúp điện thoại, Biên Bá Hiền lại nhắm mắt, đến lúc mở mắt ra lần nữa, vẫn là ánh mắt không chút gợn sóng, sâu không thấy đáy.

Cửa sổ ghế bên cạnh vang lên tiếng gõ, Biên Bá Hiền giúp người kia mở xe, tiện tay tắt nhạc đi.

"Xin lỗi nhé, đến muộn rồi." Phác Xán Liệt ngồi vào ghế phó lái, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy rằng hắn có chút hối lỗi nào.

Biên Bá Hiền không nói gì thêm, khởi động xe, chạy ra khỏi bãi đỗ, liếc mắt nhìn thoáng qua Phác Xán Liệt đang ăn vận cũng coi như có chút đứng đắn, "Nếu không cần thay quần áo thì đến thẳng hội trường nhé."

"Tùy cậu, dù sao thì cũng không phải mời tôi đi." Phác Xán Liệt cúi đầu nghịch điện thoại, thờ ơ nói.

Xe lái ra khỏi bãi đỗ dưới tầng hầm, ánh nắng ấm áp giữa mùa đông chiếu vào mặt Biên Bá Hiền, cậu nắm chặt tay lái, cau mày chăm chú nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Hôm nay anh đại diện cho hình tượng của Phác thị, nếu như..."

Biên Bá Hiền còn chưa nói hết, Phác Xán Liệt đã khó chịu cắt ngang, "Được rồi, không phải chỉ cần diễn kịch với cậu thôi sao, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến tất cả mọi người nghĩ rằng chúng ta là một đôi vô cùng ân ái."

Biên Bá Hiền mím chặt môi đến khi nó chỉ còn là một đường thẳng, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Bởi vì Phác Xán Liệt cao su nửa tiếng, lúc bọn họ đến nơi thì đã muộn, xe dừng lại trước khách sạn, phục vụ lập tức tiến tới, giúp Phác Xán Liệt mở cửa.

Biên Bá Hiền trước khi xuống xe còn xoay người lấy chiếc túi đặt ở ghế sau, đây là chiếc áo mà cậu đã bảo trợ lý đi mua cho hắn từ trước.

Lúc này Phác Xán Liệt đang mặc một chiếc áo len màu đen, bên dưới là quần jean đen bao lấy đôi chân dài của hắn, kết hợp với một đôi giày da mũi nhọn màu đen, mặc dù không quá tùy ý, nhưng buổi tiệc rượu này là lễ đính hôn, màu đen đơn giản trông nghiêm túc, chiếc áo khoác ô vuông trắng đen này mặc dù không mấy nổi bật, nhưng làm áo khoác bên ngoài trông vẫn ổn.

Vốn định tối hôm nay về nhà sẽ đưa cho Phác Xán Liệt, nhưng không ngờ lúc này lại có tác dụng.

Biên Bá Hiền khoát áo lên cánh tay, xuống xe đưa chìa khóa cho phục vụ lái đi, đi tới chỗ Phác Xán Liệt.

"Khoác vào." Giọng Biên Bá Hiền vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng nếu nghe kỹ vẫn nghe ra được sự run rẩy nhè nhẹ trong đó.

Phác Xán Liệt nhìn chiếc áo khoác được đưa tới, vì buổi tiệc đính hôn này mà hôm nay Biên Bá Hiền ăn mặc có hơi đặc biệt, áo sơ mi màu đen kết hợp với bộ tây trang bằng nhung màu xanh đậm, tóc mái được vuốt sang một bên, dùng keo xịt tóc cố định lại, trông trưởng thành hơn nhiều.

Có điều trời đêm nay lạnh như vậy, lối ăn mặc thế này mặc dù đẹp, nhưng khó mà giữ ấm được, vừa rồi ngồi trong xe có máy sưởi nên không cảm nhận được gì, nhưng lúc này từng đợt gió lạnh thổi đến không ngừng, người vẫn luôn trấn định như Biên Bá Hiền cũng không tránh khỏi việc run lên một hồi.

Phác Xán Liệt chậc lưỡi, cũng không nhận lấy áo khoác, xoay người đi thẳng vào trong khách sạn, nhưng không quên nói một câu, "Tôi không cần, cậu khoác vào đi."

Biên Bá Hiền thấy thế bèn đuổi theo bước chân Phác Xán Liệt, vào đến nơi có hệ thống sưởi, cậu mới dần bước chậm lại, vẻ mặt bị lạnh đến trắng bệch cũng khôi phục lại một chút huyết sắc, nhưng vẫn không khoác chiếc áo kia lên người.

Cho đến khi vào trong thang máy rồi, Biên Bá Hiền thấy chỉ còn hai người bọn họ mới mở miệng lần nữa, "Khoác thêm đi, đem đến cho anh mà."

Hai tay Phác Xán Liệt cắm trong túi quần, ngửa đầu nhìn vào mấy con số hiển thị số tầng, Biên Bá Hiền vẫn bày ra vẻ mặt anh không theo tôi không tha, chỉ biết chậc lưỡi, vươn tay lấy cái áo một cách thô lỗ, "Phiền quá."

Sau khi Phác Xán Liệt khoác áo vào, Biên Bá Hiền cắn chặt môi, hai cánh tay rũ xuống hai bên chân cuộn tròn thành nắm đấm, khó khăn lắm mới nhịn được xúc động muốn đấm hắn một cú, hít sâu một hơi, giây sau, Phác Xán Liệt mới vừa khoác áo xong liền bị một người đè lên vách tường thang máy.

Hành động đột ngột của Biên Bá Hiền khiến đầu Phác Xán Liệt đập lên bức tường sắt cứng rắn đằng sau, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, vừa mở mồm ra là chửi thề, ôm lấy cái ót bị đau trừng mắt với Biên Bá Hiền, gầm nhẹ, "Con mẹ nó cậu làm gì đó?"

Cả người Biên Bá Hiền đột nhiên tản ra một làn sát khí, cậu cầm lấy cổ áo chiếc sơ mi đen của hắn, nguy hiểm híp mắt cảnh cáo, tựa như con báo đang nhìn con mồi của mình, lạnh lùng phun ra một câu, "Phác Xán Liệt, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy, nếu như anh còn có thái độ như vậy, coi chừng tôi đánh anh thành đầu heo."

Rõ ràng là giống như một câu nói đùa, nhưng xuất phát từ miệng Biên Bá Hiền, lại chẳng thấy buồn cười chút nào.

Phác Xán Liệt cảm nhận được một giây sau mình sẽ thật sự biến thành đầu heo.

"Lúc người ta còn nói chuyện đàng hoàng thì cũng nên chừa chút mặt mũi." Biên Bá Hiền buông tay ra, lùi về sau một bước, Phác Xán Liệt lập tức cảm thấy sức lực vừa rồi đè hắn đến không thở nổi biến mất.

Trong thang máy một mảnh tĩnh mịch, Phác Xán Liệt sửa lại cổ áo bị nhàu nát, liếc nhìn sau gáy Biên Bá Hiền, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, hắn bước lên, khuỷu tay tùy ý khoát lên vai Biên Bá Hiền, khẽ nhướn mi, trong mắt là vẻ nghiền ngẫm, giọng nói cũng mất đi cái kiểu lãnh đạm và khinh nhẹ thường ngày, "Cậu cũng thú vị đấy, rõ ràng tính tình đáng ghét như thế, sao lại còn đồng ý kết hôn với một người lạ như tôi chứ?"

Bởi vì đứng ở phía sau Biên Bá Hiền, cho nên Phác Xán Liệt cũng không hề nhìn thấy vẻ thống khổ thoáng hiện lên trong đáy mắt cậu lúc hắn nói câu này, nhưng lại nhanh chóng biến mất, cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu xiêu vẹo của mình trên cửa thang máy, chậm rãi mở miệng, "Không liên quan tới anh."

"Con người luôn hiếu kỳ mà, có điều với cậu thì..." Phác Xán Liệt còn chưa nói xong, thang máy chợt "ding" một tiếng, đã đến nơi tổ chức lễ đính hôn, cánh tay đang khoát trên vai Biên Bá Hiền cũng thuận thế trượt xuống, ôm lấy bả vai kéo cả người cậu vào lòng, mắt thẳng tắp nhìn ra bên ngoài thang máy, nhỏ giọng nói một câu, "Quên đi."

——

Lễ đính hôn lần này là hôn lễ của hai gia tộc lớn, trong đó nhà gái là thiên kim Du thị, em gái Du Thiên.

Mặc dù là cuộc hôn nhân chính trị, nhưng cũng may hai người vốn đã là thanh mai trúc mã, coi như lưỡng tình tương duyệt.

Lúc Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt ôm trong ngực đi ra khỏi thang máy, buổi tiệc còn chưa bắt đầu, hai người mới kia còn chưa lên sân khấu, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền vừa mới kết hôn không bao lâu nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, ánh mắt đều đặt lên hai người bọn họ, có người nghị luận ầm ỉ, cũng có người tiến tới bắt chuyện, nhưng đối tượng được bắt chuyện hầu như đều là người đã tiếp quản Biên thị Biên Bá Hiền, chứ không phải Phác Xán Liệt được Phác gia bảo vệ như chim non nép dưới cánh chim mẹ.

Thấy Biên Bá Hiền bị vài người vây quanh dần dần tách ra khỏi mình, cánh tay vừa ôm vai Biên Bá Hiền của Phác Xán Liệt cũng buông xuống bên chân, hắn không quen những người đến tham gia buổi tiệc đính hôn này, cho dù có người nhớ được tên hắn, thì cũng chỉ là từng gặp mặt một lần hoặc là quen sơ, hắn từ trước đến nay ghét nhất trường hợp như vậy, chỉ là mấy năm gần đây sức khỏe ông nội dần yếu đi, hắn mới bất đắc dĩ mà đại diện cho Phác thị.

Chợt cảm thấy nhàm chán, hắn đi tới khu hút thuốc rõ ràng là ít người hơn, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ đốt lên một điều thuốc.

Có lẽ là sợ khói thuốc ở đây sẽ bay vào bên trong phòng tiệc trước khi thiệt bị hút khói kịp hút vào, cửa sổ được mở ra, một cơn gió lớn chợt thổi tới, thổi bay tóc mái Phác Xán Liệt, hắn siết chặt chiếc áo mà Biên Bá Hiền ép hắn mặc, chậm rãi nhả một vòng khói ra khỏi miệng.

"Phác Xán Liệt, có thể nói chuyện không?" Một giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh, Phác Xán Liệt nâng mí mắt, cảm thấy người kia có chút quen mắt, một lát sau mới nhớ ra trước đây từng nghe ông nội nhắc tới người thừa kế của tập đoàn Du thị, Du Thiên.

Chỉ là hắn cảm thấy có hơi kỳ quái, hắn và tên Du Thiên này chưa từng gặp mặt, giữa bọn họ có gì để mà nói, nghĩ thế nào hắn cũng hỏi như thế, "Chúng ta có quen biết sao?"

Du Thiên nhếch khóe miệng, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với Phác Xán Liệt, lắc đầu, "Có thể coi như là không quen."

Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, nhưng không hỏi tiếp, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc nhẹ nhàng đặt lên tay vịn ghế dài, tầm mắt của hắn dời khỏi người Du Thiên, hướng ra ngoài cửa sổ, "Vậy anh muốn nói chuyện gì?"

"Nói về Biên Bá Hiền." Giọng Du Thiên vẫn không chút gợn sóng, thế cho nên lúc hắn ta nói những lời này, Phác Xán Liệt nhận không ra, hắn ta muốn nói tốt hay là nói xấu Biên bá Hiền, chỉ thấy hắn ta tiếp tục nói, "Tôi và Bá Hiền là bạn học cấp ba, đã quen nhau rất nhiều năm, anh biết cậu ấy trước đây là người thế nào không?"

Phác Xán Liệt lại càng thấy kỳ quái hơn, nhưng vẫn không có ý muốn kết thúc đoạn nói chuyện này ngay, hắn lại đưa điếu thuốc lên rít một hơi sâu, vươn người phẩy bỏ tàn thuốc vào trong gạt tàn, gật đầu, "Trước đây em ấy thế nào tôi không biết, nhưng phong cách làm việc trước kia của Biên thị thì tôi ít nhiều cũng khá am hiểu."

"Anh hẳn là phải biết..." Du Thiên mím môi, thấp giọng lầm bầm một câu, nhưng những lời này cũng không để cho Phác Xán Liệt nghe thấy.

"Anh thích em ấy?" Phác Xán Liệt nghiền ngẫm nhìn Du Thiên, không đợi hắn ta có cơ hội khẳng định hay phủ định, Phác Xán Liệt cũng học theo hắn ta nói một cách vô cùng tự tin, "Tiếc thật, bây giờ em ấy đã kết hôn với tôi, nếu như anh tới sớm hơn thì tốt biết mấy."

"Anh!" Du Thiên không ngờ Phác Xán Liệt sẽ nói như vậy, vỗ một phát lên mặt bàn đá cẩm thạch rồi đứng dậy, hắn ta tức giận nhìn Phác Xán Liệt, cuộn chặt nắm tay nghiến răng nói, "Phác Xán Liệt, anh rốt cuộc có biết..."

"Du Thiên." Vai Du Thiên bị vỗ một cái, giọng nói dễ nghe vang lên, lập tức dập tắt lửa giận trong người hắn ta, "Em gái sắp phải lên sân khấu làm lễ rồi, cậu là anh trai còn ở đây làm gì?"

"Tôi..." Du Thiên quay đầu nhìn Biên Bá Hiền, rồi lại nhìn Phác Xán Liệt, cuối cùng thở dài một hơi, "Tôi đi trước."

Biên Bá Hiền nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thu hồi đáy mắt ảm đạm, nhẹ giọng nói, "Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, đi thôi."

—tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro