chap 2 (part2): Ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố nuôi nói bệnh của cậu có thể chữa được nếu cậu được tiếp xúc với một môi trường đủ tốt để cậu có cảm giác an toàn, bước ra khỏi vỏ bọc của chính mình. Còn mẹ nuôi hễ có thời gian rỗi lại tìm cậu nói chuyện, mặc dù từ đầu đến cuối cậu chỉ đóng vai một thính giả. Hôm nay cũng vậy, mẹ nuôi gọi cậu xuống vườn dã tường vi, bà vuốt nhẹ mái tóc của cậu, nhẹ nhàng để lệch sang một bên rồi lại vuốt nhẹ một lần nữa:

- Con trai, con xinh quá!
" Con trai của mẹ là xinh đẹp nhất! "

Mẹ của cậu, người mẹ tội nghiệp của cậu cũng từng nói như vậy. Bà từng nói cậu là người con trai xinh đẹp nhất trong cuộc đời bà. Từ ngày mẹ mất, đây là lần đầu tiên có người nói với cậu những lời này. Trong hai năm qua, cậu chỉ là " Con câm" ,là "Đồ xấu xí", là điều gì đó đang sợ lắm trong mắt người đời.

Đôi mắt cậu ánh lên những tia nhìn tội nghiệp, đáng thương, cậu hơi khẽ cử động cánh tay mình, khẽ đưa tay lên gần tới khuôn mặt người phụ nữa đối diện nhưng ngay lập tức rút tay xuống, khuôn mặt cúi gầm, câm lặng. Khóe mắt người phụ nữ ấy long lanh, bà vuốt tóc cậu, nghẹn ngào:

- Con trai tội nghiệp. Con đã phải chịu đựng những tổn thương kinh khủng gì thế này?

Vì cúi gằm mặt nên cậu chỉ nhìn thấy một đôi giày thể thao đang đứng trước mặt mình, hói ngẩng đầu lên, cậu gặp anh mắt anh. Hôm nay anh mặc bộ đồ thể thao tối màu, có lẽ anh vừa đi chạy bộ về vì trên khuôn mặt anh vẫn lấm tấm mồ hôi. Anh lại mỉm cười với cậu, anh đưa ra trước mặt cậu một bông hoa tường vi đỏ, bên dưới có thắt một chiếc nơ bé xíu:

- Tặng em!

Bạch Hiền không đưa tay ra nhận, cậu chỉ ngơ ngẩn nhìn nụ cười của anh, nụ cười ấy ...nó đẹp quá! Xán Liệt lại cười, anh hơi kéo bàn tay cậu về phía mình nhưng cậu lập tức rút lại. Anh chỉ định đtặ bông hoa vào lòng bàn tay cậu nhưng cậu trai nhỏ này quá nhút nhát. Anh đặt bông hoa xuống bên cạnh Xán Liệt, chạm nhẹ vào má cậu:

- Cánh hoa nhỏ đáng yêu!

Khi anh đi qua cậu, nếu anh không nhìn nhầm, hình như cậu đang mỉm cười. Anh cũng mỉm cười. Cô ậu trai nhỏ đã dần chấp nhận cuộc sống này rồi.

Hàng ngày bố nuôi cho cậu uống thuốc kết hợp với những bài tập cơ bản để điều trị tâm lý, mẹ nuôi vẫn tâm sự, trò chuyện và quan tâm, chăm sóc cậu như một người mẹ. Cậu gần như nghĩ rằng mình có thể chấp nhận cuộc sống này, cậu đã biết đưa tay chạm nhẹ má của nuôi mỗi lúc bà nói chuyện với cậu, cậu cũng biết đưa tay nhận lấy những bông hoa tường vi thắt nơ đủ màu sắc mà Xán Liệt tặng cậu mỗi ngày. Những bông hoa của anh, cậu chẳng bao giờ vứt đi, cậu sẽ ép khô chúng trong những cuốn sổ tay, điền vào đó ngày tháng anh tặng cậu những bông hoa dại đó. Cậu mặc nhiên nhận sự chăm sóc của bố mẹ nuôi và của anh. Có phải cuộc sống đang phải trả lại cậu những thứ đáng lẽ ra cậu nên được nhận từ rất lâu rồi hay không?

~ end chap 2 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro