Họa Tình [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Tại một trà quán Hàng Vũ sau giờ Ngọ tụ tập không ít văn nhân thi sĩ đến phẩm trà. Nơi này không chỉ nổi danh về trà ngon, hơn nữa từ miệng những nhân sĩ này nghe được không ít những tin đồn thú vị thực hư có đủ.

Trong một gian phòng rộng ở nhị lâu, cửa phòng đóng kín, người bình thường không thể lui tới, bên trong đều là những người xuất thân hoàng tộc. Tụ họp vài lần, đa phần là chuyện phiếm.

" Uy! Các người cũng thực giỏi, xuất cung không quá nửa năm đã thú thê thiếp đầy phủ. Còn là đại mĩ nhân, không phải tốt số quá sao? " . Phác Hạ nhướn mày, tách trà trong tay đã sớm cạn.

" Tỷ tỷ còn nói? Bọn ta đã nhường ngôi vị cho nhị huynh, không lẽ lại để thua kém phần này? ". Phác Căn mặt không biểu tình, tự rót cho mình một chén trà.

" Ai, ta còn chưa kiếm được người thương, các người là đệ đệ đã yên bề gia thất, thử hỏi có bực bội không? " . Không màng hình tượng đại Quận chúa, Phác Hạ chính thức đem cả đĩa bánh ngọt vào bụng.

" Tỷ vội cái gì? Không phải tỷ đã từ hôn với Hoàng tử nước Sở, còn bỏ chạy ra ngoại thành a? ". Phác Xán Liệt thản nhiên chọc tức Phác Hạ, vì chính nàng khiến mọi chuyện rối tung.

" Không can hệ thì có thể thành thân? Chính ngươi cũng chưa có tình nhân thực sự, hiểu biết gì? ". Phác Hạ nghiến răng dọa nạt đệ đệ, tưởng chừng có thể ném cả đĩa vào mặt Phác Xán Liệt.

" Gì? Xán Liệt đệ nổi tiếng là phong tình, đừng nói là nhiều quá khó chọn nha. " . Phác Tông Thuật hứng thú cười cợt, dùng chút nột lực đem trà trên tay lạnh đi vài phần, y thích trà lạnh hơn.

" Thì thế nào? Ta mới không quan tâm đến hôn sự gì đó. " Hắn chưa thu phục được hồ ly nhỏ đã khiến y chạy mất, còn chưa bắt về, hôn sự cái gì?

" Ta khuyên đệ một câu, kiếm mĩ nhân nào đó làm bình phong đi, nhị ca biết đệ chưa thành thân liền đem đệ cống nạp cho nước Sở. " Phác Thiên Định cười châm chọc, vui vẻ trên bất hạnh của người khác cũng là thú vui a.

" Hàm hồ, công chúa nước Sở đều đã xuất giá, đệ lấy tin tức này ở đâu? " . Phác Tông Thuật châm trà, nhíu mày kiếm hỏi lại.

" Còn vài người bị biếm vào lãnh cung, lão già Hoàng đế Sở quốc đó không vì quy tắc triều đình mà bỏ món hời từ Đại Nguyên ta đâu. Mấy ngày trước nhị ca triệu ta vào cung đã nói tới. " . Phác Thiên Định chậm rãi thưởng trà, không cần để ý đến gương mặt bốn người còn lại, đặc biệt là Phác Xán Liệt, không chỉ đen thui còn tỏa ra lãnh khí.

" Nghe nói ở vùng núi phía Bắc có một đại mĩ nhân, nhan sắc kinh người, ngũ quan tỉ mỉ hoàn mĩ, là nam nhân nhưng còn hơn nữ thần. Đệ đi xem thử, thích hợp thì nhắm mắt qua cửa đi, để nhị huynh tùy ý sắp xếp thì không tốt đâu. " . Phác Tông Thuật đong đưa cây quạt trong tay, tuyệt không cảm thấy tò mò.

" Thuật huynh, đệ không phải cái gì cũng ăn. Nam nhân lạ mặt có thể nhắm mắt qua cửa sao? ". Phác Xán Liệt thầm thở dài, hắn chỉ nặng tình với tiểu hồ ly đó thôi, người khác hắn không có hứng thú.

" Phía bắc? Là vùng núi Trần Các? " . Phác Thiên Định có chút ngạc nhiên nhìn Phác Tông Thuật, không phải chứ?

" Ân, nếu ta nhớ không nhầm. Có chuyện? "

" Nhị ca cũng đang phái người đi tìm kiếm mĩ nhân đó, xem chừng muốn thay đổi khẩu vị. Xán Liệt đệ đừng động tới. "

" Nếu nam nhân đó bị bắt về phải chịu kiếp nam sủng, đáng tiếc đáng tiếc. " . Phác Hạ buông lời tiếc nuối, rơi vào chốn thâm cung khó có thể sống tốt.

Phác Xán Liệt bình thản ngồi thưởng trà nhưng đáy lòng đã lạnh ngắt, tâm can một trận kích động. Núi Trần Các, đó không phải là nơi tiểu hồ ly kia sống hay sao. Nhị huynh của hắn có hứng thú?

" Thiên Định huynh, đó là núi Trần Các? "

" Đúng vậy, đã ráo riết mấy ngày rồi. "

Cả bọn họ ngây người nhìn thần sắc hiện tại của tiểu đệ đệ, cái gì đây? Lãnh huyết vô tình?

" Hạ tỷ, các huynh, buổi đi săn chiều nay ta không thể tham gia. Ta có việc đi trước. "

Phác Xán Liệt âm trầm rời khỏi gian phòng trà. Dùng tốc độ nhanh nhất đi đến núi Trần Các, hắn phải đem tiểu hồ ly về núi Thủy Trúc ngay lập tức. Hắn không muốn có thêm phiền toái với nhị ca, đụng tới Hoàng đế, vẫn là không nên.

Biện Bạch Hiền an yên trong hang đá đã hai ngày, bất quá có chút phiền toái, tỉ như cái kẻ không xương sống đang nháo loạn bên cạnh y.

" Lộc Hàm, ta sắp bị ngươi phiền đến chết rồi, mau cút! "

Xà tinh rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng đáp lại sau cả ngày cố tình gây phiền toái, vội hóa thành nam nhân bình thường đứng trước mặt y.

" Được rồi được rồi, ngươi đừng sinh khí, ta còn tưởng ngươi không thèm đáp lại ta nữa ". Lộc Hàm liền nhe răng cười lấy lòng.

" Ngươi muốn cái gì? ". Biện Bạch Hiền nhàm chán nhìn xà tinh, cười nhăn răng thấy rợn.

" Ta là quan tâm ngươi a. Ngươi đột nhiên mất tích cả năm trời, quay về liền ngồi thất thần cả ngày, còn hiện chân thân hồ ly mặc không để ý. Bạch Hiền, ngươi đang có chuyện gì? "

Lộc Hàm ngồi xuống bàn đá châm trà. Biện Bạch Hiền rũ mắt, trầm mặc không lên tiếng. Hương thơm trà mộc thiên liệu mới pha lan toả thu hút cả mèo tinh mò đến. Biết phải chờ đợi, Lộc Hàm cũng không mất kiên nhẫn mà nhàn nhã thưởng trà. Y ném mộc thiên liệu tử cho lũ mèo tinh nhỏ, nhìn nó gặm gặm một hồi mới chậm rãi mở miệng kể lại toàn bộ mọi chuyện, nhưng không đề cập tới thân phận An Vương của Phác Xán Liệt. Y biết Lộc Hàm rất hận đám người có xuất thân là hoàng thất, cũng do Ngô Thế Huân gây ra thôi.

" Ngươi như vậy còn chạy về đây? Ngươi không nhớ sư phụ đã nói cái gì? ". Lộc Hàm thở dài nhìn Biện Bạch Hiền, tiểu hồ ly này không biết tình ái nhân gian đối với Hồ tộc là độc dược hả?

" A? Người nói điều gì? "

" Ngươi không phải nam hồ ly bình thường, quan hệ với nam nhân sẽ mang thai sinh con như nữ nhân. Ngươi thực sự đem mấy lời này của sư phụ quên luôn rồi? "

" Ta... ta không biết... "

" Đáng chết! Ta phải đi tính sổ với tên nam nhân kia, ngươi dù thế nào cũng là người kế nhiệm Hồ vương, không thể để ngươi chịu ủy khuất thế được! "

Lộc Hàm bỗng đập bàn đứng dậy khiến lũ mèo tinh giật mình vội ôm mộc thiên liệu tử chạy ra ngoài. Được rồi, oai nghiêm thế thôi, đau cả bàn tay xinh đẹp của ta rồi, cuối cùng chỉ dọa được đám mèo nhỏ này, à không, còn tiểu hồ ly này nữa.

" Đừng! Ngươi bình tĩnh a... ta không sao cả, không cần thiết phải động thủ, tình cảm không thể cưỡng ép, ta... "

" Ngươi chọn ra đi? "

" Đó... "

" Ngươi mới là kẻ tức chết ta! Còn Hồ vương ngươi cũng bỏ mặc luôn? "

" Ta... "

Biện Bạch Hiền hoang mang, nghĩ tới sau này bản thân thành cái dạng gì? Y cũng tu luyện gần hai ngàn năm, đến khi đủ khí lực sẽ đứng đầu Hồ tộc, lại còn mang theo đứa trẻ là nhân giới, các lão già kia sẽ đối với y như thế nào đây chứ? Với Phác Xán Liệt, y vẫn mang theo niềm hy vọng, cũng có thể niềm hy vọng đó ngay từ đầu đã đặt nhầm chỗ rồi.

" Được rồi, Bạch Hiền, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nếu đã quyết định, đừng hối hận. Uy, mau uống trà, lạnh rồi sẽ không ngon. ".

Biện Bạch Hiền cười nhẹ, ngấp từng ngụm trà nóng. Đúng là y đã suy nghĩ nhiều rồi, không phải cuối cùng cũng kết thúc sao?

" Vài ngày tới ta sẽ trở lại Hồ tộc, nơi này phiền ngươi thu xếp. "

" Nguyên khí của ngươi chưa hồi phục, liệu có hấp thụ được tam cẩn thạch của Hồ tộc? "

" Không sao, ta có thể điều khiển được tam cẩn thạch. Ngươi đem huyết cẩn thạch mà ta nhờ giữ lại đây đi."

Lộc Hàm bước đến gần cửa động, sực nhớ ra một chuyện liền quay lại: " Bạch Hiền, hiện tại đang có quan binh triều đình dưới núi tìm kiếm ngươi, cẩn thận đừng hành động khinh suất. "

" Quan binh? Được rồi ta sẽ lưu tâm. "

Lộc Hàm ra ngoài động, thầm than dài. Tiểu hồ ly này quả thực rất tốt, đến nỗi người thương cũng đem cho nữ nhân khác, còn hồ đồ tự suy nghĩ mọi chuyện. Nếu là y, y đã sớm cho ả đó mục xương.

______

Ngắm trăng dần lên cao, lại nhìn xuống chín cái đuôi trắng muốt đang phe phẩy, Bạch Hiền tâm không khỏi cảm giác tịch mịch. Cô độc gần hai nghìn năm, y chỉ mới sống được một năm bên nam nhân đó. Khẽ xoa bụng, y khômg khỏi thở dài. Đứa trẻ này vốn không nên tồn tại. Phác Xán Liệt, ta có nên đem nó cho huynh không?

Huyết cẩn thạch sáng rực trong tay Bạch Hiền, kết hợp với ánh trăng tròn càng kinh diễm hơn. Đáng lẽ đã phải hấp thụ từ trước nhưng y lại có chút chần chừ. Yêu khí từ huyết cẩn thạch có thể ảnh hưởng tới đứa trẻ.

" Bạch Hiền, ngươi khiến cả vùng núi này một mảng huyết sắc rồi. "

Y giật mình, vội thu khí tức lại, huyết cẩn thạch cũng nhạt dần huyết sắc. Lộc Hàm lắc đầu, đáp xuống cành cây Bạch Hiền đang ngồi, không biết tiểu hồ ly này lại suy nghĩ cái gì.

" Đã vận khí để hấp thụ, tại sao lại ngẩn người không tiến hành bước tiếp? "

" Yêu khí từ huyết cẩn ảnh hưởng tới cái bụng ta ". Bạch Hiền nhếch môi cười không rõ ràng, đem huyết cẩn thạch vào lớp áo trong.

" Ngươi đi hỏi sư phụ, người chắc chắn sẽ có cách. "

" Ân, vậy ta phải lưu lại Hồ tộc sớm rồi. "

" Bảo trọng. "

Bạch Hiền niệm thuật chú, khai triển thuấn di đại pháp, chớp mắt đã biến mất trong đêm. Sư phụ của y đang ở Hồ tộc, khoảng cách rất xa. Còn Lộc Hàm hiện tại, tiếp tục thở dài, ngước nhìn mặt trăng lạnh lẽo.

Đêm cứ vậy qua đi.

________

END 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro