Chapter 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mr.Park, anh cảm thấy hình ảnh của mình đã phủ sóng rộng rãi đến thế nào?"

"Mr.Park, anh có muốn nói gì với các fan của mình không?"

"Mr.Park, anh có thể nói đôi chút về những ngày đầu debut của mình không?"

"Mr.Park, tôi được biết là anh và Sandara Park đang..."

"Mr.Park, sự thật về việc anh và..."

"Mr.Park, anh có biết về tin đồn anh sử dụng thuốc lắc đang lan rộng không?"

"Mr.Park, có fan nói rằng anh đã hút thuốc vào..."

"Mr.Park..."

"Mr.Park..."

Papparazi và người đưa tin cho các tờ báo ở khắp mọi nơi. Đối với người như Park Chanyeol, một ngôi sao nổi tiếng tại Đại hàn Dân quốc và cũng có thể là ở toàn Đông Á, đây là một thứ gánh nặng mà anh phải mang bất cứ khi nào rời khỏi ngôi nhà ấm áp hoặc chiếc xe thoải mái của mình.

Ban đầu, anh còn sốt sắng trả lời với biểu cảm thành thật nhất có thể, nhưng với sự nổi tiếng ngày càng tăng, anh nhanh chóng nhận ra chuyện này thật vô ích.

"Mr. Park..."

"Mr.Park..."

Click. Click click. Click click click.

Click click click click. Click. Click click. Click.

Ugh, anh cảm thấy thật đau đầu.

---------------------------------------------------------------------------

Mang kính râm dày và một chiếc áo hoodie trùm kín đầu, Chanyeol mở tờ Korean Newspaper trong một quán cà phê 50 năm tuổi chỉ thích hợp với người già. Anh cúi lưng xuống, gắng sức làm cho bản thân trở nên già hơn, và kể cả khi anh cố làm ra là mình đang đọc báo, thật ra anh cũng chỉ muốn che giấu nhân dạng của mình.

Quán cà phê này được giới thiệu bởi ông bà anh. Hai người đã gặp nhau ở đây. Hồi ấy ông anh còn là một bồi bàn nghèo khó phải kiếm tiền đóng học phí đại học, còn bà anh là một cô gái giàu có trẻ tuổi đến uống trà mỗi khi không bị ảnh hưởng bởi áp lực phải vào đại học từ cha mẹ. Quán cà phê đã cũ và thường chỉ có người già tới, vì vậy nên Chanyeol có thể hoàn toàn thư giãn và được tự do tiêu xài thời gian tại nơi công cộng mà không lo bị nhận ra và bao vây bởi đám papparazi.

Trong khi đọc lướt qua tờ báo một cách miễn cưỡng, có một tít báo đập vào mắt anh.

Ở chính giữa mặt báo, ở mục Giải trí/ Người nổi tiếng, có một bức ảnh của anh trong bộ thời trang sân bay sành điệu với dòng tít in đậm: "PARK CHANYEOL HẸN HÒ CÙNG SANDARA PARK??". Dù đã đoán trước, nhưng Chanyeol vẫn bị sốc, anh bắt đầu đọc tin này, trong khi đầu óc lại bận mường tượng việc đám paparazzi sẽ bịa ra chuyện gì trong bài báo.

"Chanyeol đã bị fan bắt gặp ra ngoài hẹn hò cùng Sandara Park hai ngày trước ở một công viên tại thủ đô Seoul. Bên dưới là một số hình ảnh do fan chụp được và của Dispatch. Liệu có phải hai người thật sự đang yêu nhau?? Chúng tôi vẫn đang chờ đợi động thái của cả hai! Hãy tiếp tục chờ đợi để tìm hiểu rõ nào!" Khi Chanyeol nhìn xuống những tấm ảnh kia, anh giận dữ phỉ báng bài báo chết tiệt này. Một cách hơi to tiếng quá mức cần thiết.

Nhận ra, mặt Chanyeol đỏ lên vì xấu hổ, anh nhìn trộm qua tờ báo và thấy rất nhiều người nhìn anh vẻ khó hiểu. Không có ý giải thích, Chanyeol cười toe toét (nụ cười mà anh đã từ bỏ từ khi trở nên nổi tiếng) với họ trước khi tiếp tục giấu mặt vào tờ báo.

Những bức ảnh ấy tối và không rõ ràng, và đương nhiên không ở chất lượng 720p. Thậm chí chúng còn không tới 360p, vì Chúa, chất lượng 360p đã đủ tồi tệ lắm rồi. Nhưng anh cảm thấy có thứ gì thôi thúc bản thân cười phá lên trước đám ảnh này.

Gương mặt Sandara Park khá rõ ràng trong tấm ảnh, vì các đường nét đặc trưng trên gương mặt của cô ấy hiện lên rõ nét, còn người đứng cạnh cô thì bị bóng tối che phủ. Chanyeol có thể nói rằng người kia cao tầm tầm như mình. Anh cười một lần nữa (một nụ cười của ác quỷ), bởi vì Chanyeol, 22 tuổi, hoàn toàn không có hứng thú với tình yêu ở độ tuổi này. Và đương nhiên, càng không phải là tình yêu cho một cô gái hơn mình 8 tuổi!

Thêm nữa, khi Chanyeol mới debut được ít năm, anh đã từng vô cùng lo lắng mỗi khi đứng trước camera, và để xoa dịu sự căng thẳng của mình, anh lựa chọn cách cười toe toét đến mức hai mắt co rúm lại, còn độ mở của đôi môi thì xếch gần hết cả chiều ngang gương mặt. À, đoán xem, ai là người khiến lòng tự trọng của anh rơi bụp xuống đáy biển sâu? Không ai khác, chính là bias của anh trong nhóm nhạc tiền bối 2NE1.

"Tôi nghĩ Chanyeol giống một em trai nhỏ đáng yêu của tôi." Sandara đã nói vào cái đêm định mệnh của 2 năm, 3 tháng và 4 ngày trước tại một show radio với Ryeowook "Chỉ là... gương mặt của cậu ấy khi cười....... có chút..." Đôi môi của cô kéo dãn thành một nụ cười quái lạ, và tất cả đều phá lên cười ngặt nghẽo. Họ cười trong vài phút liền.

Chanyeol đã che giấu nụ cười của mình từ khi đó. Anh không hề muốn cố tình làm ra nụ cười ấy, khốn thật! Ngay cả người trông hoàn hảo nhất thì cũng phải có chỗ hổng chứ!

Lại thêm nữa, hiện tại sự nổi tiếng của Chanyeol đã nâng lên một tầm cao mới, đến mức mà Sandara Park không còn có thể so sánh với anh nữa. Ngay cả khi Dara-noona muốn có một chút gì nơi anh, thì anh cũng sẽ không để cho cô ấy có được.

Gắt gỏng một cách khó chịu, và bị chìm đắm trong những kí ức cũ tồi tệ do chính bias của anh mang đến, Chanyeol không nhận ra mình đã hạ thấp tờ báo xuống, tới mức mà tất cả có thể nhìn thấy rõ gương mặt của anh. Bận rộn hồi tưởng về việc lòng tự trọng của bản thân đã từng bị Sandara đập nát không chỉ một, hai hay ba lần, anh cũng không mảy may biết có một người đã lẻn ngồi xuống chiếc ghế đối diện của anh như thể cậu ta thuộc về nơi đó.

"Park Sandara..." Anh thì thầm với chính mình trước khi vắt chéo chân và lật sang trang báo tiếp theo, nhưng ngay khi mắt anh lướt qua đầu trang báo tiếp theo, anh hoàn toàn đông cứng vì tiếng Click quen thuộc.

Click. Click. Click.

Đôi mắt anh chậm rãi đẩy tiêu cự lên, điều lo lắng đã tới, và anh sẽ phải đối mặt với điều không tránh khỏi này. Chiếc kính râm trượt xuống sống mũi anh. Trái tim anh cũng như ngừng lại khi thấy thứ đang ở trước mặt mình.

Hay đúng hơn, là người đang đứng trước mặt anh.

Một thiếu niên nhỏ gầy, với mái tóc nâu nhạt mềm mượt, đang dùng một chiếc camera đắt tiền che kín mặt để chụp ảnh anh. Chanyeol nghe thấy nhiều tiếng Click hơn nữa. Anh vô cùng ngạc nhiên trước hành động của thằng nhóc này. Chuyện này là bất hợp pháp! Cậu ta không thể chụp ảnh anh mà không được cho phép!

"Cậu nghĩ mình đang làm cái chết tiệt gì?" Chanyeol rít lên, và nhanh chóng hối tiếc vì đã không bịt miệng mình lại. Anh nhận ra mình vừa mới phát ngôn tùy tiện trước mặt một kẻ có thể phá hỏng toàn bộ sự nghiệp của anh. Rồi chiếc kính râm của anh sượt xuống sâu hơn. Chanyeol cố giữ lấy chiếc kính đang trượt xuống, nhưng khi anh giữ được nó thì cũng là lúc tờ báo phản chủ kia rơi xuống cốc cà phê. Quá bất ngờ, Chanyeol đờ người, cùng lúc đó chiếc kính râm lại trượt và rơi xuống sàn với một tiếng kêu êm ái. 'Mr.Chanyeol nổi tiếng đã để lộ sự vụng về đầy khó hiểu' . Anh thậm chí còn có thể đoán ra tít báo cho ngày mai. Sự im lặng tiếp diễn ngoại trừ những tiếng Click không ngừng nghỉ. Click. Click.

"Khốn thật dừng lại ngay!" Chanyeol nhanh chóng hối hận một lần nữa. Ngừng chửi thề, tên ngu ngốc này!

Click. Click. Click.

"Làm... làm ơn dừng lại." Giọng nói của Chanyeol trở nên trầm ổn khi anh kéo bức màn của sự thanh tĩnh xuống gương mặt mình giống như lúc phải đối diện với báo chí. "Tôi sẽ đưa cậu bao nhiêu tiền tùy thích, miễn là cậu dừng chụp ảnh và để tôi yên. Cho tôi con số và tôi sẽ cho cậu số tiền cậu muốn." Tay cậu ta ngừng lại, và thiếu niên đặt camera xuống. Chanyeol đối diện với một gương mặt thanh khiết, phẳng lặng; với đôi mắt cười và chiếc mũi nhỏ đáng yêu, đôi môi cậu ta khẽ cong lên tạo nên một nụ cười nhẹ nhàng. 

Thế quái nào mà một thằng nhóc lại có thể tống tiền anh dễ dàng như vậy?

Và, thế quái nào mà anh lại để cho mình bị tống tiền như vậy? Rõ ràng là anh chưa đủ cẩn thận!

Thở dài một cách kín đáo, Chanyeol lấy ra một cuốn séc và một chiếc bút đắt tiền, nhưng trước khi anh có thể làm gì khác, cậu ta nói:

"Coi như tôi không có ở đây. Cứ tiếp tục làm điều anh muốn đi." Và cậu ta đưa máy ảnh lên, sẵn sàng chụp thêm nhiều tấm hơn nữa, nhưng Chanyeol thở ra một cách mất kiên nhẫn và đặt cuốn séc lên bàn.

"Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao?" Chanyeol rít lên, nhưng một lần nữa cố kiềm chế bản thân "Nói ra một con số, và tôi sẽ cho cậu những gì cậu muốn." Cậu nhóc hạ thấp chiếc camera và nhìn anh như thể anh là người kì lạ nhất hành tinh.

"Ồ, con số yêu thích của tôi là 48." Cậu ta nói, rồi lại nâng camera lên. Bực mình, Chanyeol nghiến răng cố che giấu nỗi tức giận bằng một gương mặt bình tĩnh, viết ra con số "480,000 $" trước khi xé nó ra và đặt lên trước mặt thiếu niên kia. Cậu ta, mờ mịt không hiểu, nhưng vẫn hạ thấp camera và nhận lấy tờ séc.

"Giờ thì hãy để tôi yên. Xóa mấy tấm ảnh của cậu đi, đừng quay lại đây, đừng nói cho ai rằng tôi ở đây, đừng tiết lộ gì hết." Chanyeol nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể trong khi nhìn cậu ta đưa tờ séc lên trước mặt và săm soi. Đó là những gì paparazzi làm. Đám người đó muốn biết tờ séc là thật hay giả. Những kẻ tống tiền hám của. Chanyeol nghĩ thầm, nhưng chỉ trong chớp mắt, thiếu niên kia đã ném tờ séc về phía anh.

"Tôi không cần tiền của anh." Cậu ta nói trước khi ngồi xuống. Chanyeol lấy lại tờ séc, thở dài trước sự ngu ngốc của mình. Hiển nhiên là trẻ con không cần tiền.

"Vậy cậu muốn gì?" Anh hỏi "Đồ chơi? Trò chơi điện tử?" Thiếu niên kia rõ ràng bị câu nói của anh xúc phạm.

"Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi chứ?" 

Chanyeol nhún vai, cảm thấy mất kiên nhẫn:

"Tôi không rõ, 16 tuổi?" Anh đoán "Có lẽ 16 tuổi là hơi già để chơi đồ chơi.... Cậu muốn gì? Đừng bắt tôi đoán vì tôi đã qua tuổi 16 được 6 năm rồi."

"... Tôi cũng thế!" Thiếu niên trước mặt anh nói, và quai hàm của anh rớt xuống. "Sự thật là, Mr. Chanyeol, tôi thậm chí còn già hơn anh 6 tháng tuổi!"

Cái quái gì......................................................

END CHAPTER 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro