Chap 67: Hôn lễ máu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanmin ngã khụy xuống đè lên Baekhyun thở nặng nhọc. Những ngón tay Baekhyun vẫn trung thành nắm cán dao, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm.

- Em..Baekhyun..em đã nhớ ra?

Chanmin hướng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Baekhyun đau xót. Có lẽ nỗi lo sợ trong lòng anh mấy ngày qua chính là thế này đây. Nhưng anh cũng không ngờ cậu lại có thể ra tay với anh.

- Nhớ lại? Thật ra...tôi chưa bao giờ mất đi trí nhớ.

Baekhyun nhàn nhạt nở một nụ cười nhạt. Hốc mắt cay cay chua xót. Đúng là cậu chưa bao giờ mất đi kí ức.. Khi cậu nằm trong quan tài cậu không biết một khi mình thức dậy phải đối với anh như thế nào. Anh giết thầy Lee...còn có Chanyeol, cậu không thể bỏ qua cho anh

Lời nói của cậu khiến Chanmin chấn động, cơ thể cứng đờ không động đậy. Thì ra tất cả là cậu giả vờ... Vậy mà anh cứ nghĩ cậu sắp là của anh. Haha... Kim Chanmin mày quả thật thất bại.

Vươn ngón tay dính máu Chanmin khẽ vuốt ve khuôn mặt tinh sảo của Baekhyun dịu dàng, cả thânhình dựa vào cậu.

- Em...đã..biết tất cả?

- Đã có quá nhiều người chết! Cha tôi, thầy Lee, Chanyeol, Sochul..... Chanmin, tôi hỏi anh..có phải Junhee cũng do anh giết chết?

Baekhyun hét lên bi thương đầy phẫn uất, người thân của cậu, những người cậu yêu thương nhất đều bị anh đoạt đi. Cầm lấy cán dao đâm sâu hơn một chút Baekhyun nhìn đầy hận thù.

- Nhà ngươi thật to gan!

Park ChanJoon cầm lấy thanh kiếm vung lên muốn chém xuống. Nếu không phải do Chanmin ngăn cản ông sớm cha Baekhyun lìa đời.

- DỪNG LẠI! KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN ĐÂY.

Chanmin trừng mắt giận dữ, một ngụm máu tươi phụt ra đau đớn.

- Chanmin...con trai..

Giơ hai ngón tay làm hiệu Chanmin nặng nhọc để tay ở ngực trái, máu đang tuôn xối xả nắm lấy tay Baekhyun.

- Ai dám đụng vào em....kẻ đó sẽ chết.

Chỉ là anh cũng không ngờ vụ của Sochul và Chanyeol làm sao cậu có thể biết? Khi đó chỉ có Park ChanJoon là chứng kiến tất cả.

Thực chất giây phút cậu bị Chanyeol biến đổi, cả thân hình không thể động đậy, mí mắt không thể mở nhưng tai cậu vẫn nghe rõ....vẫn nghe thấy Chanmin nói, vẫn cảm nhận được Chanyeol đau đớn ngã xuống bên cạnh...vẫn cảm nhận được mùi máu tanh từ Sochul chảy xuống thấm vào chiếc áo cậu đang mặc.

Giây phút đó trái tim cậu như đã chết...

- Tôi không thể tha thứ cho anh! Vĩnh viễn không...

- Thật ra...đây chính là..giây phút hạnh phúc nhất đời tôi. Tôi chết trong vòng tay của em....tôi không có gì luyến tiếc.

Một giọt nước mắt rơi xuống má Chanmin nóng hổi. Đã có lần anh từng nói cách trả thù tàn nhẫn nhất chính là khiến người đó yêu mình..sau đó ra tay! Cậu đã làm rất tốt có phải không? Nở một nụ cười thê lương Baekhyun dùng lực đâm con dao ngập cán vào sâu tim Chanmin. Giọng nói chua xót tuyệt vọng vang lên.

- Anh đi trước đi....tôi sẽ...rất nhanh theo phía sau.

Đúng vậy! Từ giờ chỉ còn lại mình cậu trên cõi đời, cậu cũng không muốn sống nữa. Chanyeol.... Em sẽ đến tìm anh.

Chanmin nở một nụ cười yếu ớt hài lòng..sau cùng chậm rãi nhắm mắt lại. Ra đi hoàn toàn thanh thản.

Park ChanJoon bàng hoàng nhìn Chanmin từ từ đi vào cõi chết mà run rẩy. Cây kiếm vung lên một lần nữa muốn hướng Baekhyun chém xuống, Baekhyun bất chợt đứng dậy rút con dao cắm trong ngực Chanmin ra từ từ giơ lên ngắm trúng ngực trái mình hướng xuống.

Giây phút cậu cảm tưởng sắp có thể thấy mọi người thì từ phía cửa một thân ảnh nhanh như chớp xuất hiện trước mặt nhanh nhẹn đoạt lấy con dao trong tay cậu vất xuống sàn. Ngay sau đó cậu rơi vào một vòng ôm quen thuộc.

- Thật to gan! Chưa có sự cho phép của anh mà em dám chết?

Giọng nói tức giận của Chanyeol vang trên đỉnh đầu, vòng tay ôm lấy cậu siết chặt.

Đáng chết! Cậu lại có thể tự tử, nếu như hắn không xuất hiện kịp thời chẳng phải cậu sẽ chết sao? Lúc đó ai đền mạng cậu cho hắn? Người con trai ngu ngốc.

Baekhyun như ngỡ ngàng, đôi vai run lên nhè nhẹ. Là Chanyeol sao? Thật sự là Chanyeol?

- Chanyeol... Là anh sao? Anh thật sự chưa chết?

Baekhyun áp bàn tay dính máu lên mặt Chanyeol sờ nhẹ...quả thật đúng là Chanyeol! Áp vào lồng ngực Chanyeol khóc nức nở Baekhyun khóc như một đứa trẻ. Giây phút biết được Chanyeol không chết trái tim như muốn vỡ oà vui mừng khôn siết. Nước mắt tuôn ra như mưa thấm đẫm áo hắn, vòng tay ôm hắn thật chặt như sợ hắn sẽ biến mất.

- Ngoan....anh sao có thể dễ chết như vậy!

Ôm lấy cậu vỗ về, Chanyeol thản nhiên quét qua khuôn mặt đang đơ như khúc gỗ của cha mình mà khiêu khích. Tầm mắt lại nhìn thấy xác Chanmin đang nằm dưới sàn không khỏi xao động.

Nhận thấy Chanyeol muốn bế Baekhyun rời đi Park ChanJoon sực tỉnh, cây kiếm nặng trịch kề lên cổ Chanyeol.

- Muốn đi? Thật sự nghĩ rằng sau khi cậu ta giết Chanmin ta sẽ bỏ qua? NỢ MÁU PHẢI TRẢ BẰNG MÁU...

Park ChanJoon gầm lên, băng tuyết bắt đầu đóng băng lại, xung quanh nhất thời lạnh lẽo.

Đó là con trai của ông....là đứa con kết tinh từ tình yêu của ông với Heemin. Tuyệt đối không tha thứ cho người đó.

- Đó là những gì anh ta xứng đáng nhận được.

- GIAO CẬU TA RA ĐÂY...

Park ChanJoon nổi điên gầm thét rung chuyển cả lâu đài.,.đôi mắt ông đỏ ngầu đáng sợ. Một thanh kiếm tạo từ băng hướng về phía Baekhyun đâm tới, Chanyeol nhanh chóng kéo Baekhyun qua một bên chính bản thân mình cũng nhanh nhạy ngửa ra phía sau tránh đi lưỡi băng của cha mình.

- Chanyeol cẩn thận!

Baekhyun hét lên khi trông thấy Park ChanJoon vung băng một lần nữa. Chanyeol ôm lấy Baekhyun xoay người lại hứng lấy đợt băng sắc nhọn của Park ChanJoon phóng đến cắm phập vào lưng.

Cũng ngay lúc này một thanh âm bén nhọn vang lên. Chỉ nghe thấy "Xoẹ..ett" một tiếng Park ChanJoon ngã phịch xuống đất.

Chanyeol từ từ quay mặt lại, đôi mắt bàng hoàng giãn ra, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.

- Mẹ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro