Chap 68: Kết thúc - Anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanyeol nhìn mẹ mình bàng hoàng, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn thân ảnh mẹ mình không nhúc nhích. Nayeol tràn đầy hạnh phúc khi biết Chanyeol vẫn còn sống. Con trai của bà vẫn bình an....bà không mong gì hơn thế.

Cầm cây kiếm bạc dính máu của Park ChanJoon... Nayeol chậm rãi mỉm cười ngồi xuống ôm lấy Park ChanJoon vào lòng.

- Ho.a.àn.ng..hậ..

- Đừng nói! Tất cả nên kết thúc tại đây. Tôi cũng đã quá mệt mỏi.

Baekhyun ôm miệng sửng sốt nhìn Park ChanJoon lẫn Nayeol dưới sàn nhà, trên lưng ChanJoon máu không ngừng rỉ ra thấm đẫm một mảng.

- Chanyeol....mau đưa Baekhyun ra khỏi đây! Lâu đài sắp sập rồi.

Nayeol vừa dứt lời, toà lâu đài bỗng nhiên rung chuyển, trần nhà bắt đầu đổ vỡ rơi xuống ầm ầm.

- Mẹ! Đi cùng con..

Chanyeol dang rộng đôi cánh bao phủ thân hình bảo vệ Baekhyun, một tay ôm lấy Baekhyun, bước chân lại gần Nayeol

Nền đất bỗng dưng nứt toác, các trụ cột đổ ào xuống.....rung lắc dữ dội.

- Mẹ..

- Mau đưa Baekhyun rời khỏi. Mẹ tuyệt đối không rời cha con.

Nayeol hét lên đôi mắt tuôn ra những giọt nước to như hạt đậu. Bàn tay với lấy con dao của Baekhyun khi nãy hướng xuống ngực mình.

- KH..ÔNGGGGG! MẸ....

Con dao cắm phập vào ngực, máu từ bà nhuốm đỏ cả người Park ChanJoon, khuôn mặt dần mãn nguyện tựa vào trán ChanJoon

- Na..Nayeol..tại..tại sao?

Park ChanJoon khó nhọc phát ra tiếng, đôi mắt u buồn nhìn Nayeol kinh ngạc. Tại sao? Tại sao lại đối với ông nhất kiến chung tình?

- Chúng ta...là vợ chồng!

Sau đó trút hơi thở hướng Chanyeol thì thào..

- Đi! Hãy sống tốt...mẹ tự hào về con.

Nói xong câu đó gục xuống trán Park ChanJoon mãn nguyện ra đi. Một giọt nước mắt tràn ra... ChanJoon gắng gượng nhìn vào khuôn mặt đang chết lặng của Chanyeol mấp máy.

- Chanyeol..xin lỗi con!

Sau cùng nhắm mắt lại cùng Nayeol tạm biệt thế gian này.

"Ầm...m" thế giới như sụp đổ. Chanyeol như chết chân nhìn cha mẹ mình trút hơi thở..khoé mắt cay xè...

Mẹ..... mẹ..gọi mẹ trong vô vọng, Chanyeol ôm chặt lấy Baekhyun đau lòng khôn xiết.

- CHANYEOL...NHANH RỜI KHỎI CHỖ NÀY! MAU LÊN.

Từ phía cửa Cater khó khăn đứng vững gào to khẩn trương. Nếu không muốn bị chôn vùi thì phải nhanh lên.

- Cater, nhanh nhanh rời khỏi.

Từ phía xa còn vang vọng giọng nói thúc giục của Victor đầy lo lắng.

- CHANYEOLLLLL_ Cater lại hoảng hồn kêu lên khi một trụ đá rơi gần chỗ Chanyeol.

Dang rộng đôi cánh Chanyeol quay lại nhìn hai thân ảnh của cha mẹ hắn đầy lưu luyến một lần nữa mới ôm Baekhyun rời đi. Ra đến cửa túm lấy Cater đang ngã nhào bay lên không trung.

Chỉ trong tính tắc cả toà lâu đài sụp đổ hoàn toàn....

...

Một ngày hoàng hôn đẹp đẽ,

Chanyeol cô độc đứng trước mộ cha mẹ, nhìn chằm chằm vào hình ảnh hai người đang mỉm cười.

- Có phải hay không hai người đang hạnh phúc?

Để lên mộ một bó hoa Lavender Chanyeol nở một nụ cười nhẹ xoay người bước đi. Ánh hoàng hôn mỏng manh chiếu rọi ánh sáng hồng nhẹ nhàng bao phủ cả không gian yên bình.

Từ phía xa hai cha con Victor-Cater cùng Baekhyun đang đứng chờ. Bước chân lại gần..

- Victor, Cater..cảm ơn hai người đã cứu ta.

Cater cười xuề xoà xua tay tỏ vẻ không có gì. Victor mỉm cười hiền lành lại gần cầm lấy tay Baekhyun đặt vào tay Chanyeol

- Hãy sống thật hạnh phúc.

- Cảm ơn chú.. Victor!

Baekhyun ôm nhẹ lấy Victor hôn lên má ông một cái. Quay sang Cater..

- Cả anh nữa Cater! Cảm ơn anh.

Nói xong cũng hôn lên má Cater một cái thật nhẹ. Nếu không có họ Chanyeol có thể đã chết. Đôi mắt tím nhìn hai cha con đầy cảm kích.

- Tạm biệt! Nếu cần gì có thể gặp chúng tôi.

Victor giơ tay tạm biệt sau đó khoác vai Cater hai cha con đi dần xuống núi.

Chanyeol bế Baekhyun bay lên, nở một nụ cười yêu thương.

- Chúng ta đi ngắm hoàng hôn!

...

Vẫn là cái cây ngày nào, cũng là một buổi chiều hoàng hôn thơ mộng đẹp như tranh vẽ. Chanyeol ôm Baekhyun đứng dựa vào cành cây, từng đàn chim bay vụt qua hối hả về tổ.

- Chanyeol....anh vẫn chưa bao giờ nói là anh yêu em. Lẽ nào anh không yêu em?

Baekhyun bất ngờ lên tiếng giận dỗi đấm nhẹ vào ngực Chanyeol một cái. Đúng là bây giờ cậu mới nhớ ra. Chanyeol chưa hề nói câu đó.

Nở một nụ cười khẽ Chanyeol nâng cằm cậu đối diện với khuôn mặt mình. Đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ mới chậm rãi phát ra.

- Anh yêu em!

Baekhyun nở một nụ cười rạng rỡ, cánh tay vòng qua cổ Chanyeol dướn môi hôn lấy môi Chanyeol. Nụ hôn thật nhẹ nhàng... Chanyeol vòng tay ôm cậu thật chặt để trán mình tựa vào trán cậu. Môi mỏng phát ra thật nhẹ.

- Yêu em mãi mãi.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro