Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba mẹ! Con là con trai đó! Con trai đó! Làm sao có thể gả cho một người nam nhân?" Biện Bạch Hiền ầm ĩ lên khi nghe ba mẹ cậu nói cậu phải 'gả' cho một nam nhân là 'gả' đó!

~~~Quay lại vài phút trước đó~~~

Ba Biện vẻ mặt nghiêm túc nhìn đứa con mà mình yêu thương nhất "Tiểu Hiền, bây giờ ba nói một chuyện rất quan trọng con hãy nghe cho rõ. Lúc con còn nhỏ ba và mẹ con đã đính ước cho con một vị hôn phu...."

"Khoan..khoan..Tại sao lại là hôn phu? Mà không phải vị hôn thê?" Đang nghiêm túc nghe ba nói thì cậu nghe được ba từ rất 'lạ' là 'vị hôn phu' đành ngắc quãng lời nói của ba hỏi lại.

"Tại vì người đính ước với con là nam nhân!" Vẻ mặt đó là điều tất nhiên ba Biện nói với con mình.

"Tiểu Hiền a, hai nhà đính ước lúc con còn chưa ra khỏi bụng mẹ, lúc đó mẹ cứ cho con là con gái cho nên......nên mẹ đã...aiz..tóm lại là con phải gả vào nhà đó. Là vậy đó!" Mẹ Biện rất không muốn nói cho Bạch Hiền biết vì sự nhầm lẫn buồn cười của mình mà chuyện nó thành ra như thế này đó nha!!

~~~Quay lại hiện tại~~~

"Con không 'gả'! Đường đường là một nam nhân làm sao 'gả' cho một người nam nhân!" Bạch Hiền cậu thật muốn tức chết mà! Tại sao ba mẹ lại nhầm lẫn như thế chứ?

"Ai! Con trai con không chịu cũng không được. Vì chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi con à!" Ba Biện thở dài nói với con mình.

"Con cứ đính hôn trước đi! Sống cùng cậu ta trước một tháng rồi hãy nói là 'gả' hay không 'gả' nha con!" Mẹ Biện cũng thương con mình lắm chứ nhưng vì cái máu hủ của bà nổi lên nên đưa con mình vào tay một con sói........mà bà không biết "Với lại cậu ta rất soái rất rất soái luôn đó!" Một câu này của bà đã chọc trúng chỗ Bạch Hiền mong đợi nhất.

"Thật sao ạ? Mẹ nói thật? Ha hả vậy thì còn được! Khi nào đính hôn vậy ba mẹ?" Bạch Hiền hớn hở khi nghe vị hôn 'phu' của mình rất soái! Vậy cho nên cậu liền đồng ý không do dự.

"Ừa ừa, một tuần nữa là sẽ tổ chức lễ đính hôn!" Ba mẹ Biện mặt mày hớn hở đứa con này thật dễ dụ a, biết vậy đã dùng cách này từ sớm để khỏi phải giải thích mắc công. (Ông bà Biện rất thương con nhá!! Đừng hiểu lầm!!! =]])

------>Oa....soái ca của lòng em! Một tuần nữa em sẽ được thấy anh!! (Bạn nào đó vừa mới nói mình là nam nhân mà bây giờ trái tim hồng bay mù mịt trong đầu dành cho một người nam nhân khác!~~~)

Ở một nơi không xa lắm mà cũng không gần lắm nhà họ Biện. Có hai nam nhân đang ngồi đối diện nhau ........đọ mắt. Mà cũng không phải lắm, trong hai người một người nam nhân trung niên ngồi ở vị trí chủ vị của sofa đang trừng một người nam nhân trẻ tuổi đang ngồi ở đối diện rất thảnh thơi nhìn vào người đang trừng mình.

Sau một hồi lâu, nam nhân trung niên cũng mỏi mắt nhắm mắt lại cho đỡ mỏi, lại mở mắt ra hỏi người đối diện "Tại sao con đồng ý nhanh vậy? Không hỏi tại sao ba lại chọn cho con một vị hôn 'thê' là nam nhân à?"

"Không tại sao cả! Với lại con đã biết cái sự tích 'oanh liệt' của ba rồi thì hỏi làm gì nữa!" Nam nhân đói diện trả lời một câu làm người kia á khẩu.

"Hừ! Biết rồi! Đồng ý rồi thì biến đi!" Thằng con này thật bất hiếu nha, ba nó mà nó cũng không biết giữ thể diện cho ba nó gì cả.

"Vâng! Ba giữ gìn sức khỏe!" Lạnh nhạt nói ra câu quan tâm rồi bước ra khỏi cửa.

Và hai người nam nhân này là gia đình thông gia của nhà họ Biện đấy ạ. Vị nam nhân trung niên là Phác Kiến Văn - Ba chồng tương lai của Biện Bạch Hiền, người còn lại đó là Phác Xán Liệt - vi hôn phu của Biện Bạch Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro