Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông này bỗng chốc liếm vành tai của cậu

" ư.. , anh... a !" Chưa bao giờ có kinh nghiệm , khiến cho người Bạch Hiền nóng lên , cảm thấy ngứa ngấy . Âm Thanh rên rĩ của Bạch Hiền khiến cho Phác Xán Liệt càng thêm phấn khích

" Thế nào ,em không phải là rất muốn sao?" Phác Xán Liệt bỗng dừng động tác của mình lại

" Tôi , uhh...anh , ah , tôi không có !" Lời nói có chút đứt quãng của Bạch Hiền , cơ thể cậu không thể khống chế liền mềm nhũng xuống

" Thật sự không phải?" Phác Xán Liệt một tay ôm ngang eo của Bạch Hiền , kéo cậu lại gần cơ thể của mình hơn , một tay phủ lên mái tóc cậu . Tập trung nhìn bộ dạng của người con trai trước mắt , bộ dạng của cậu thật không tồi , làn da trắng , mịn màng , ánh mắt chớp chớp cùng hàng mi cong , đôi môi đỏ mọng đang hé ra , gương mặt trái xoan trắng nỏn của cậu giờ khắc này đã ửng hồng tựa như quả cà chua .

Nguyên nhân chủ yếu là vì cậu hồi hợp căng thẵng , miệng cậu không ngừng thở dốc

" Hơ !" Phác Xán Liệt hít một chút không khí , a , cái cậu trai này , tuyệt đối là tiểu yêu tinh

" Anh , anh có thể thả tôi ra được không , tôi thật không muốn mang tiếng xấu đâu !" Bạch Hiền cuối đầu , vì Xán Liệt đã ôm một phần eo của cậu nên cơ thể hai người như dính sát vào nhau , cái này , cảm giác này chưa từng có , cảm giác nóng rực làm cho cơ thể của hai người đều có phản ứng .

" Cái gì là tiếng xấu?"Phác Xán Liệt khó hiểu hỏi cậu , cậu trai nhỏ này còn để ý đến nhiều chuyện như vậy?

" Mẹ tôi từng nói rằng không được cùng đàn ông làm chuyện xằng bậy!" Bạch Hiền nhìn lên , nhìn thẵng vào hai con ngươi đen lay láy của Xán Liệt

" Này , đây không phải là chuyện xằng bậy " Phác Xán Liệt tuyệt nhiên không thể tin rằng mình có thể kiên nhẫn với tiểu yêu này , đối với cậu dịu dàng còn chưa tính lại đi giải thích với cậu sao.

" Tại sao không gọi là xằng bậy ? Anh nhìn xem , anh đang ôm tôi ! Thậm chí tôi là ai anh cũng không biết , và anh là ai tôi cũng không biết , lỡ như chúng ta xảy ra chuyện ân ái , sau đó sáng mai anh liền bỏ đi , hỏi xem từ nay về sao tôi biết phải làm như thế nào ?" Bạch Hiền uốn éo cơ thể

" Tôi tên Phác Xán Liệt , như thế được rồi chứ?" Thật sự lúc này mà nói đối với cậu , anh có một chút không kiên nhẫn

" Phác Xán Liệt , anh thả tôi ra đi !" Bạch Hiền khóc lóc thảm thiết van xin , người đàn ông này thật sự rất đẹp trai ,gợi cảm ! Nhưng chắc chắn hắn là người đào hoa hào lưu phong nhã

" Thả em? em có thể nghĩ như thế sao? Em " đốt lửa " lên , chưa dập tắt mà đã đòi chạy sao?"

Cặp mắt Xán Liệt nhìn chằm chằm vào ngực của cậu , tiểu yêu này , nhất định tối nay anh phải ăn cậu sạch sẽ .

" Vậy anh nói , tôi phải làm sao bây giờ?" Bạch Hiền nhìn hắn một cách vô tội

"Đương nhiên là ...." dứt lời thì đôi môi của hắn đã dính chặt vào đôi môi của cậu , tách miệng cậu ra , đầu lưỡi thăm dò vào bên trong , cảm giác đã đụng phải lưỡi của cậu , bắt đầu hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau trong không gian chật hẹp mà vờn lượn nhảy múa cùng nhau

" Anh , đừng ...!" Bạch Hiền muốn đẩy hắn ra xa nhưng toàn thân dường như bị khống chế không còn sức lực , đầu ốc của cậu đã tê dại không còn lý trí

" Đừng ! Anh buông ra " Bạch Hiền bất thình lình bị Xán Liệt hôn đến mơ mơ màng màng , hoàn toàn không thể định hướng . Đúng vậy , là cậu rất si mê , si mê , si mê , si mê trai đẹp nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người như vậy thật sự mà yêu cậu , ngay cả khi lúc này , dù có một người đẹp trai như vậy đứng trước mặt cậu , cậu vẫn cảm thấy thật xa , thật rất cách xa cậu

Phác Xán Liệt nắm bàn tay mềm yếu của Bạch Hiền , chỉ chốc lát sau " đầu nhủ hoa " của cậu đã sừng sững đứng thẳng , không nghĩ đến , cậu trai này thật sự mẫn cãm như vậy . Tốt ! Vậy đêm nay hắn sẽ đối đãi cậu một đêm khó quên ah .

Đôi môi của Xán Liệt cũng không rảnh rỗi , liền lưu trên người nàng một vết

" Anh , ư ....!" Bạch Hiền vặt vẹo thân mình , cậu có thể cảm giác thân nhiệt trên người của Xán Liệt đang nóng rực

" Ngoan...! " Xán Liệt nhẹ nhàng cỡi bỏ áo sơ mi của cậu

Nhất thời lúc này , cơ thể của Bạch Hiền mềm nhũng ra , không còn có thể suy nghĩ được điều gì , có cảm giác lâng lâng khó tả , cậu đã hoàn toàn quên những thứ xung quanh mình

" Đừng ... a ...!" Bạch Hiền nắm chặt cái chăn , đôi môi run rẩy phát ra một chút âm thanh

Phác Xán Liệt đột nhiên cau mày tiểu yêu này liền sợ sệt như vậy , rõ ràng hắn cảm giác được phía dưới cậu đang run rẩy .

" Sợ như vậy?" Phác Xán Liệt đột nhiên dừng hành động lại , miệng Bạch Hiền không ngừng thở

" Mẹ nói , tôi không thể làm chuyện xằng bậy !" Một giọt , hai giọt nước mắt của cậu rơi xuống , tại sao chưa bao giờ có ai có thể yêu thương cậu , ngay cả lần đầu tiên của cậu cũng cho một người xa lạ mà cậu không hề quen biết?

" Tiểu yêu , em khóc cái gì?" Phác Xán Liệt ôm lấy cậu , đột nhiên trong lòng có một chút đau xót

" Thật , không có cái gì có thể yêu , yêu .... Nó thật là xa xôi , mơ hồ !" Chính là đêm nay cố tình đưa sai cơm , cố tình phá hỏng chuyện tốt của anh , cố tình hiện tại anh sẽ chiếm đoạt tôi " Cuối cùng không thể chịu đựng nữa cậu vở oà trong tiếng khóc

"....." Phác Xán Liệt thật sự bất đắt dĩ , xem ra đêm độc thân cuối cùng của hắn cũng không được , hắn đã có sự lựa chọn mới , đúng đó chính là cậu

Phác Xán Liệt không nói lời nào , bước xuống giường , xoay lưng đi về phía phòng tắm

" Này ! Anh đi đâu vậy?" Bạch Hiền còn chưa nói dứt câu , cánh cửa của phòng tắm đã bị đóng mạnh lại

Điên Ri, Điên Ri
Bạch Hiền nắm chặt chăn , nhanh chóng mặc lại quần áo , chỉnh sửa mái tóc , thừa lúc này có thể bỏ đi

" Ôi ! trời ạ " Đi tới cửa cậu mới chợt nhớ ra là , cậu không còn là nhân viên của khách sạn này nữa , vậy tối nay cậu có thể ngủ ở đâu được? Chính là ngủ ở ngoài đường sao?

" Đi, hay là không đi ?" Bạch Hiền chán nản vừa suy nghĩ vừa đi qua đi lại , lúc thì đi đến trước cửa , lúc thì quay trở ngược lại trong phòng , đi tới đi lui nhiều lần, đi thẵng đến cửa phòng tắm , cho đến khi cửa phòng tắm mở ra .

" A , em ở đây làm gì?" Xán Liệt ngạc nhiên nhìn cậu , quả thật cậu không rời đi .

" Tôi , tối nay tôi không có chỗ để đi ...!" Biện Bạch Hiền ngồi trên giường , hai chân không ngừng đạp tới đạp lui ở phía dưới

" Tại sao?" Phác Xán Liệt bước từ phòng tắm đi ra ngoài , giọt nước trên tóc rớt xuống bả vai , một đường nước tiếp tục chảy xuống giữa cơ bụng

Bạch Hiền nuốt nước bọt . Ah , thật sự người đàn ông này có sức hút rất lớn nha , chỉ tiếc mẹ đã nói không được làm chuyện xằng bậy , lỡ như làm chuyện đó có em bé rồi sau này hắn bỏ chạy thì cậu biết làm như thế nào

" Nhìn cái gì, là chính em tự nói em không muốn !" Phác Xán Liệt tuỳ tay lấy một chiếc khăn khác lau khô mái tóc

" Nhờ có phúc của anh ! Cơ thể của tôi đã bị anh xem qua hết , hiện tại ngay chỗ ở cũng mất , trước kia tôi ở đây bây giờ không còn làm ở nơi này nữa , thật bực ! "
Bạch Hiền tức giận liếc nhìn Xán Liệt

" này , thiếu gia à , thật sự không biết ngượng sao? Còn nữa , xem cái" sân bay " của em chỉ làm cho tôi thêm đau mắt mà thôi ! Xán Liệt tắm tắc cười , mặc áo ngủ vào

" Anh ! Hừ , anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi đến cùng!" Bạch Hiền lại tiếp tục nằm trên giường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quynh