Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bài hát còn chưa diễn đến một nửa, nhóm khách quý và lãnh đạo liền lặng lẽ đứng dậy, lái xe rời đi, người đang cúi đầu khom lưng rời đi còn có viện trưởng và phó viện trưởng nữa.
Rời đi như vậy sao? Vô Yên buồn bực, hai mắt đang nhìn xung quanh liền thấy cam­era chiếu qua bên nàng, Vô Yên vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, hết sức chuyên chú xem diễn.
Quay một vài tiết mục đầu, người của hai đài truyền hình và một ít phóng viên cũng lần lượt rời đi.
Vô Yên há hốc mồm, mới bắt đầu diễn mà.
"Sao đi hết rồi?" Vô Yên thì thào nói.

Tô Khâm giống như là sớm biết được.
Một khắc kia, Vô Yên bỗng nhiên nhớ tới hai chữ — đọc kịch.
Lúc giới thiệu tiết mục thứ hai, một phó viện trưởng khác còn lên sân khấu nói chen vào: "Những nhà lãnh đạo còn có một hội nghị quan trọng ở nơi khác, cho nên về trước. Chúng ta hãy vỗ tay đưa tiễn lãnh đạo." Nói xong, phó viện trưởng dẫn đầu vỗ tay.
Kỳ thật, xe lãnh đạo đã sớm rời đi rồi, làm sao còn nghe được tiếng vỗ tay này.
Tô Khâm nghiêm mặt, một chút cũng không muốn vỗ tay.
Vô Yên cũng không vỗ. Nàng phút chốc liền cảm thấy ban­droll đỏ trên sân khấu có chút chói mắt.
Lúc mọi người đang nhiệt liệt vỗ tay, nàng nhớ tới lời nói của Tô Khâm khi thảo luận vấn đề của Tiểu Vi.
Đúng vậy. Bọn họ, thậm chí trong đó bao gồm mình, cũng không hiểu những đứa nhỏ này thật sự muốn cái gì. Có thể nói, không phải không biết, mà là chưa từng muốn biết.
Lúc hoạt động chấm dứt, có mấy phóng viên tới trễ, không chụp được cái gì, đành phải đứng đó chỉ dẫn nhân viên làm việc, tìm vài nhà hảo tâm và cô nhi phỏng vấn.
Trong đó, lại có Tiểu Vi.
Trong quá trình phỏng vấn, ký giả cứ nhắc đi nhắc lại những từ mẫn cảm như "Vứt bỏ, cô nhi, tàn tật" trước mặt bọn nhỏ. Nghe mấy từ này, có đứa nhỏ thản nhiên, còn có đứa cố tỏ ra đáng thương.



Sau đó, Tiểu Vi lại lưu loát đem một đoạn dài hồi nãy nói thêm lần nữa. Vô Yên mơ hồ hiểu được cảm giác không đúng lúc nãy là cái gì rồi.
Trước khi rời đi, Tiểu Vi lưu luyến tiễn hai người ra cửa.
" Thời gi­an còn sớm mà, chúng ta chơi cái gì đi." Vô Yên muốn làm việc nào đó đúng với mục đích ngày hôm nay.
" Không có hứng thú." Tô Khâm nói.
" Tô Khâm, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng. Nếu không ta ở đây, nói không chừng người ta sẽ phỏng vấn ngươi. Ta mua hai vé trò chơi, cùng đi đi, không đi thì rất đáng tiếc."
Tiểu Tiểu Vi kéo góc áo Tô Khâm: "Thầy Tô, thầy đáp ứng cô Vô đi. Vốn là cô Tang muốn dẫn em đi, kết quả a di không đồng ý, nên hiện tại chỉ có thầy đi cùng cô thôi. Cô Vô bình thường đối xử với ta rất tốt, thầy cũng thương em, cho nên cô Vô cũng tốt ah."
Vô Yên cảm kích nhìn Tiểu Vi một cái, đứa nhỏ này, bình thường đúng là không uổng thương nàng mà, vào thời điểm mấu chốt đúng là có ý tứ.
Vô Yên vội vàng phụ họa, " Ta mua vé rồi, không đi thì quá lãng phí. Thật sự, thật tình muốn mời ngươi."
" Ta không thích trò chơi cảm giác mạnh."
" Cũng không có cảm giác mạnh nha."
Giống như đu quay.
Nam nhân cố chấp lại lần nữa thỏa hiệp nữ nhân trước mặt.
Giống như Trình Nhân từng nói, Vô Yên tiểu thử quá mặt dày.
Bọn họ hai ngồi trong đu quay, mỗi người một bên, mặt đối mặt. vòng xoay thủy tinh một chút rời xa mặt đất.
Lúc này, trời lại mưa, từng giọt mưa rơi vào đu quay thủy tinh.
Toàn bộ thành phố như được bao phủ bởi một lớp sương mù.
Vô Yên đột nhiên nghĩ đến một câu hát của Tô Niệm Khâm.
" Thành phố mịt mù, giọt mưa trong suốt." Rất giống cảnh trong thơ nhà Tống.
Không biết ai lại có thể viết ra cảnh sắc đẹp như vậy, có lẽ so với cảnh tượng nàng đang nhìn còn lãng mạn, Vô Yên nghĩ.
Tô Khâm giống như hoàn toàn rơi vào trầm tư của mình, không nói câu nào. Hắn ngồi thẳng lưng. Mắt hắn như có thể thấy được vậy, ánh nhìn dừng lại ở cảnh thành phố phía sau Vô Yên.
Vô Yên tinh tế đánh giá hắn.
Hình như rất khi ra ngoài, làn da trắng lại hơi nhợt nhạt. Lông mi rất dài, không khỏi làm Vô Yên lo lắng, nếu như hắn không mù, lông mi có thể hay không ngăn cản tầm nhìn. Cặp mắt kia không có tiêu cự thế nhưng phi thường xinh đẹp, đen trắng rõ ràng. Vô Yên lại cảm thấy may mắn vì hắn bị khiếm thị, vì vậy mà mình mới có thể không kiêng nể gì nhìn hắn như vậy.
Môi hắn vẫn mím chặt như trước, một bộ dáng hờ hững. Môi rất mỏng lại đỏ như môi con nít vậy.
Bỗng nhiên, một ý niệm cổ quái xuất hiện trong đầu nàng.
Rất muốn hôn hắn.
Nàng cũng bị ý niệm vừa cổ quái vừa lớn mật làm cho hoảng sợ. Bất quá phải tận dụng thời cơ, nàng nghĩ, có thể bắt chước một chút, dù sao không có người thấy.
Nàng nhẹ nhàng nhích tới gần của hắn mặt, nín thở, sợ hắn nhất thời phát hiện hơi thở của mình liền tránh đi.
Khi khuôn mặt hai người chỉ còn khoảng cách hai tấc liền dừng lại, nàng không thể gần thêm nữa, tri giác khác của người mù rất nhạy cảm.
Nàng nhắm mắt lại say mê một chút. Không thể hôn hắn, thì để như vậy cũng giống nhau thôi, nàng tự thuyết phụ bản thân.
" Loại chuyện này, tựa hồ đều là nam nhân chủ động." Tô Khâm đột nhiên mở miệng nói chuyện, hơi thở ấm áp thở vào mặt Vô Yên, nàng bị dọa hét lên một tiếng, vội vàng quay lại chỗ mình.
Một loạt động tác làm cho cả toa tàu hơi lay động.
" Ngươi......" Vô Yên giống kẻ trộm bị bắt tại trận, mặt đỏ lên như người say rượu. "Làm sao ngươi biết."
" Vô tiểu thư, ta có nói qua ta bị mù sao?"
( Đều nói, trên hoàng lịch viết: Mọi việc không nên– đầu gỗ ngữ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro