Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




" Khiếm thị cũng có rất nhiều loại, ngươi gặp hắn nhiều như vậy cũng chưa phát hiện hắn không phải mù hết sao?" Trình Nhân nói.
" Ta làm sao mà biết." Chỉ là cảm thấy hắn rất siêu cường thôi, có nhiều lúc không cần dùng dùng gậy mù cũng có thể hoạt động bình thường.
" Ta cũng không phải mù hết, vật thể di chuyển trong vòng ba thước đều có thể phân biệt." Trong đu quay, tuy rằng lúc Tô Khâm nói những lời đó sắc mặt không hề thay đổi, nhưng Vô Yên dám đánh cuộc, hắn khẳng định rất muốn cười.
Đương nhiên, Vô Yên thuộc dạng " Vật thể đi chuyển trong vòng ba thước", cho nên......
Nàng chỉ muốn đào một cái lỗ chui vào thôi.

Vậy thì trước kia, những động tác nhỏ của nàng, hắn có thể nhìn thấy rồi.
Trình Nhân nói tiếp, "Hắn nhất định là cố ý, bằng không sao lại không ngăn cản ngươi trước, mà là ngay lúc ngươi dừng lại động tác, để ngươi đạt được mục đích mới mở miệng."
" Đúng vậy, gi­an quá! Gi­an quá! Gi­an— quá—" Vô Yên ngồi trong phòng hét lên, sau đó hung hăng nện một quyền vào mũi con mèo bự bên cạnh "Hắn cố tình bêu xấu ta."
Thật sự là nam nhân siêu cấp keo kiệt, bất quá nàng chỉ nói hắn là cha đứa nhỏ thôi, cư nhiên đợi tới giờ mới ra tay xử nàng.
Ở một nơi khác trong thành A, Tô Khâm đang đàn bài (Croa­tian rhap­sody). Dư Tiểu Lộ ngồi trên sô pha thoa kem, vỗ vỗ mặt. Xem ra sau khi người này đi chơi về tâm tình không tệ. tiết tấu của (Croa­tian rhap­sody) trong sáng nhẹ nhàng, ngón tay lướt qua rất nhanh giống như đang bay trên phím đàn, mang lại cho người ta cảm giác vui sướng.
Vì thế, mỗi khi tâm tình tốt, Tô Khâm đều đàn bài này.
" Ngươi ở bên ngoài gặp được chuyện gì tốt sao?" Dư Tiểu Lộ thoa kem đầy mặt, khóe miệng không nên cử động, hàm hồ hỏi.
" Không có gì." Hắn tiếp tục đàn.
" Không cần ta đưa đi, cũng không cần ta đón." Dư Tiểu Lộ dừng một chút, liều chết hỏi: "Ngươi đi hẹn hò àh?"
Tô Khâm nghe xong cư nhiên không phát hỏa, còn rất bình tĩnh mà trả lời: "Không phải."
Thái độ này khiến cho Dư Tiểu Lộ càng kỳ quái, nàng không khỏi quay đầu nhìn chằm chằm vào Tô Khâm, "Gần đây cô gái ở văn phòng còn làm phiền ngươi không?"



Lúc này hắn không trả lời nàng, khúc nhạc kia lại được đàn thêm lần nữa.
Dư Tiểu Lộ cảm thấy không thú vị, đi đến phòng bếp rửa hoa quả, đang rửa, bỗng nhiên nghe thấy bài hát bị sai hai nhịp. Nàng liền đưa cái đầu ra thăm dò, cảm thán nói: "Không phải chứ, Tô Khâm. Trong lòng ngươi nghĩ cái gì vậy? Có thể đàn sai đến vậy!"
Sắc mặt Tô Khâm trầm xuống, ngón tay dừng lại, tiếng đàn cũng dừng theo.
Dư Tiểu Lộ mắt thấy không ổn, vội vàng nói: "Ta cái gì cũng không nói. Ngài tiếp tục."
Sáng thứ hai, Vô Yên ra văn phòng đổ rác, chạm mặt Tô Niệm Khâm.
Mắt nàng không khỏi nhìn môi hắn, sau đó mặt đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng vòng qua người hắn vội vàng rời đi. Vô Yên nghĩ, chiêu này đúng là ngoan độc, từ nay về sau nàng cũng không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, làm phiền hắn nữa. Chẳng lẽ hắn không sợ lúc ấy mình nhất thời trượt chân, thật sự kiss hắn?
Những ngày sau đó, Vô Yên dạy xong liền chạy về nhà để tránh gặp hắn lại xấu hổ thêm. Nhớ đến giữa tuần này, cô Trịnh giáo viên chữ nổi hết nghĩ phụ sản quay về dạy, nhưng một chút dấu hiệu đều không có, bàn đối diện sắp thay đổi chủ mà Tang Vô Yên cũng chưa thấy Tô Khâm dọn đồ.
Cô Trịnh cười khanh khách chào Vô Yên, "Em là Tiểu Vô, người đi theo cô Lí thực tập phải không? Nghe nói bọn nhỏ đều rất thích em."
Thầy Tiểu Vương ngắt lời: "Cô Trịnh, mọi người đều ngóng trông cô về đó."
"Lúc con cô đầy tháng chúng ta gặp qua, khi nào thì đưa đến trường cho chúng ta trêu chọc nha?" Một giáo viên khác nói.
" Hi, đừng nói nữa, cả ngày chỉ biết khóc. Giọng lớn hơn cả mi­cro luôn." Đặng lão sư cười.
Nhất thời, không khí trong văn phòng đập tức náo nhiệt lên, không giống với bầu không khí lúc Tô Khâm ở đây. Không có ai nhắc tới chuyện Tô Khâm rời đi, xem ra trừ bỏ nàng, tất cả mọi người đều biết việc này.
Vô Yên cũng hàn huyên vài câu thì rời đi, khi bước tới cửa không cầm lòng được quay đầu nhìn về phía cái bàn kia, hơi buồn.
Hắn liền như vậy đi cũng không thèm chào một tiếng.
Ba tháng sau. Lúc đầu Vô Yên chỉ bị cảm mạo rất nhỏ, do lơ đễnh dẫn đến sốt cao.
Buổi sáng sau khi rời giường lại phát hiện trên cánh tay xuất hiện một ít mụn đỏ.
Khi đến bệnh viện, trên mặt, cổ, tứ chi đều nổi hết lên, bác sĩ nói là bệnh sởi.
Nàng từ nhỏ đến lớn cơ thể đều rất khỏe mạnh, chưa bao giờ bị bệ nặng qua. Bác sĩ nói bệnh lây rất mạnh, Trình Nhân không ở nhà, nàng cũng không ở lại trường, bạn học cũng không thân. Suy ra cũng không có trở ngại gì, uống thuốc rồi đi ngủ.
Vừa kéo rèm cửa sổ, điện thoại lại vang.
Nàng xoa xoa nước mũi bước tới, chắc là người nhà gọi tới.
Mẹ nói có tự nhiên cảm thấy lo lắng nên gọi qua hỏi. Vô Yên cũng không muốn bà lo lắng, vì thế nói vài câu để chống đỡ rồi vội vàng nói có việc treo điện thoại.
Vừa buông điện thoại, nàng hơi muốn khóc.
Thật sự rất khó chịu.
Ngủ một lát liền tỉnh lại, đêm đã khuya, thân thể lại càng khó chịu hơn. Không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào nữa, nàng lại nhấn dãy số của Tô Khâm.
Nàng chỉ định để nói rung vài lần rồi tắt, ai ngờ mới kêu có một tiếng, liền có người bắt máy.
"Này–" âm thanh trầm ổn từ điện thoại truyền tới.
Nhất thời nàng không biết phải mở miệng như thế nào
" Nói chuyện." Nam nhân này vẫn như trước cực kỳ thiếu tính nhẫn nại, ngữ khí nghiêm khắc.
" Vô Yên, ngươi nói đi." Tô Niệm Khâm đột nhiên nói.
Vô Yên ngạc nhiên, rơi nước mắt, tim cũng ngừng đập, "Làm sao ngươi biết." Nàng hỏi. Cho dù hắn không phải mù hoàn toàn nhưng nàng gọi bằng diện thoại nha, hắn làm sao nhìn được màn hình hiển thị ai gọi.
Nam nhân này luôn thần bí như vậy.
" Ngươi có việc?" Ba chữ đã có thể tóm gọn lại vấn đề, cuối câu giọng nói cũng hơi cao.
Nghe giọng nói cực lỳ lạnh lùng, nếu ngay lúc này Vô Yên trả lời qua loa, thì đúng là sai lầm rồi, chắc chắn sẽ chọc giận hắn.
" Ta ra sởi, rất khó chịu." Vô Yên sợ hãi nói. Ba chữ rất khó chịu vừa mới nói ra, phòng tuyến cuối cùng cũng bị sụp đổ, nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống.
Tô Khâm hơi trầm mặc, chậm rãi hỏi: " Ngươi ở đâu?"
" Ngươi không cần đến, chỉ là ở chỗ này ta không có quen ai hết, muốn tìm người nói chuyện thôi. Với lại ta sẽ lây bệnh cho ngươi."
" Ta ra sởi rồi, cho nên không bị lây." Giọng nói hắn so với lúc nãy dịu hơn.
Tô Khâm xuất hiện trước cửa nhà Vô Yên là nửa giờ sau, bên cạnh còn có cô gái xinh đẹp lúc nào cũng thay hắn làm tài xế.
Cô ấy nhìn Vô Yên cười cười, "Ta là Dư Tiểu Lộ." Đây là lời chào cũng là lời tạm biệt, hiển nhiên cô ấy muốn đem Tô Khâm ở lại, sau đó rời đi. Cô ấy cũng không thèm hỏi Tô Khâm, "Có muốn ta ở lại giúp đỡ không?"
Bởi vì cô ấy biết, có hỏi cũng như không, chỉ nhận được một câu từ chối lạnh nhạt thôi.
Đóng cửa lại, Vô Yên nói, " Chẳng lẽ cô ấy là tài xế của ngươi?" nhìn cô ấy cũng không giống muội muội.
Tô Khâm vẫn không đáp.
Một người mù muốn tới chiếu cố một người bệnh sởi, xác thực không phải chuyện dễ dàng.
Đặc biệt là người mù đó lại không quen hoàn cảnh xung quanh, va chạm tùm lum. Hắn mới bước vào nhà liền sơ ý đánh vỡ bình hoa của Trình Nhân.
Tay hắn sờ trán nàng cảm thấy rất nóng, " Vẫn là qua nhà ta tốt hơn."
Sau đó hắn liền gọi điện thoại cho Dư Tiểu Lộ.
" Ta đưa nàng trở về."
" Ngươi không cần tới đón chúng ta."
" Đi siêu thị mua một chút ăn gì đó về nhà đi."
" Mấy ngày nay ngươi cũng không cần về n­hà."
Vô Yên nghe thấy hơi thích. Bất luận Dư Tiểu Lộ kia là bạn gái, muội muội hay là lái xe, tóm lại vì chiếu cố chính mình Tô Khâm không cần nàng đến nhà.
Nhưng Vô Yên vẫn cố nén vui sướng, cố ý hỏi: " Như vậy không tốt lắm, Dư tiểu thư một cô gái thì làm sao bây giờ?"
" Nàng chưa từng bị bệnh sởi, rất dễ bị ngươi lây bệnh."
Tô Khâm không lạnh không đạm nói một câu đem tâm tình Vô Yên vừa mới tốt lên liền sìu xuống.
Sau một lúc, Vô Yên choáng váng đột nhiên phát hiện một chuyện quan trọng "Chờ một chút!" Nàng vỗ vỗ trán cố gắng lập lại suy nghĩ trong lời nói, "Sao cô ấy lại ở trong nhà ngươi?!?"
Tô Khâm lục lội trong phòng ngủ, sau đó cầm tấm thảm đắp kín người Vô Yên.
" Ta cảm thấy rất nóng."
" Kia không phải nóng, mà là phát sốt." Hắn sửa đúng lại.
Sau đó đem nàng ôm ngang.
Nàng kinh ngạc, "Vì sao ôm ta?"
" Ngươi thấy ngươi có thể một mình xuống lầu sao?" Hắn hỏi lại.
" Nhưng ngươi...... Ta...... Chúng ta......" Vô Yên nói không lên lời.
" Ngươi chỉ cần nói cho ta biết làm sao mới xuống lầu được." Tô Khâm loáng thoáng hiểu được ý nàng.
Vẻ mặt rất kiên định. Vô Yên bỗng nhiên cảm thấy tuy nam nhân này nhìn không tráng kiện lắm nhưng cánh tay lại truyền đến cảm giác an tâm ổn định, nàng mỉm cười, " Tốt." Hai tay tự nhiên ôm lấy cổ Tô Khâm.
Mặt Tô Khâm trước giờ luôn tỏ ra hờ hững bây giờ lại hơi phiếm hồng.
Lúc bước xuống cầu thang, động tác của Tô Khâm rất cẩn thận. Rõ ràng là hắn còn chưa thích ứng độ cao của bậc thang, bước chân hơi thăm dò mới chậm rãi đặt xuống.
"Cầu thang có chín bậc, sau đó quẹo phải."
Tô Khâm thật cẩn thận nghe lời chỉ dẫn của người trong ngực, bỗng nhiên Vô Yên "Nha" một tiếng.
Hắn biết, đèn tắt.
"Tối quá." Đây là đèn cảm ứng âm thanh, Vô Yên vỗ vỗ tay, vẫn không có phản ánh.
"Tối hay không, với ta cũng không ảnh hưởng." Hắn nói, sau đó trong đầu tiếp tục đếm số bậc thang bảy, sáu, năm......
" Nhưng mà ta sợ nha, buổi tối nếu không có đèn ta cũng không dám lên lầu, thường thì gọi đt cho Trình Nhân xuống đón." Nói xong hai tay nàng càng ôm chặt cổ Tô Khâm, chui vào trong lòng hắn.
Nàng bởi vì ra mụn mà hai má nóng hổi, dựa ngay trên xương quai xanh của Tô Khâm, với lại hai người chỉ cách nhau bởi một lớp áo mỏng, nhất thời Tô Khâm mất hồn. Ngẩn ngơ qua đi mới phát hiện quên mất đếm tới đâu rồi, vì thế mới bước chân mới chạm mặt đất liền lảo đảo, ngã vào vách tường bên phải.
Vô Yên cả kinh. Tô Khâm đem nàng che vào trong ngực, làm cho cánh tay hắn bị chà mạnh vào mặt tường.
"Có sao không ?"
"Có sao không ?"
Sau khi tai nạn xãy ra, hai người hỏi cùng một lúc.
Xe taxi chạy tới cư xá bên hồ thành Tây, sau đó ngừng ngay trước biệt thự hai tầng.
" Nhà ngươi?" Vô Yên mở to hai mắt, nhà này có chút rất xa hoa ah.
" Cứ có là vậy."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trên đường trừ bỏ quan hệ nhân vật có chút biến hóa, nhưng chưa tới mức qua trình tình yêu. Có thể... Không theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro