Người ta nói con gái có 2 sờ thích khó bỏ nhất đó là shopping với ngủ nướng quả cấm có sai. Rõ ràng hôm qua hẹn đồng hồ 8h dậy rùi mà ta.
Hình như lúc đó mớ ngủ " kêu kêu cái để bà mày ngủ " thế là 10h30 mới dậy luôn hê hê.
Cầm cái dt lên thấy 10h30 mà hết hồn chạy lẹ vô wc vncn rồi chạy xuống nhà đi luôn, ai ngờ thấy mẹ ngồi ngay phòng khách đang coi tivi.
Mẹ : Mày hẹn đồng hồ đi đâu mà nó kêu cả sáng không thèm dậy thế
Em : Con có nghe gì đâu
Mẹ : Mẹ lên gọi mày thêm mấy lần mà mày cứ kêu để con ngủ tí, thế mẹ để mày ngủ luôn
Em : Trời, thôi con đi đã muộn rồi mẹ ạ
Mẹ : Có việc bận thì cũng từ từ mà đi nha con
Em : Dạ con biết rồi.
11h kém 10 mới có mặt ở quán.
Hôm nay con nhỏ kia phục vụ chứ cũng chả phải anh tự dưng thấy buồn ghê. A thì vẫn cứ cái bộ dạng như con choi choi chạy khắp quán. Mẹ quán rộng thế mà có 3 đứa phục vụ đúng là bóc lột, cơ mà kệ đi lo chuyện bao đồng quá. mình hơi ác thì phải.
Đang ăn thì tự nhiên trời đổ mưa chả có tiếng đàn đam buồn thêm ( hình như mình bị nghiện tiếng đàn của a rồi thì phải )
Ngồi vừa ăn vừa ngắm mưa thì thấy a về...
Em : Anh ơi
Anh: Sao
Oạch sao tự nhiên đổi thái độ nhanh thế nhỉ mọi hôm nhẹ nhàng sao hôm nay lạnh như băng thế này ta
Em : Sao hôm qua không trả lời tin nhắn
Anh : Biết ai mà trả lời
Em : Thì có người nhắn tin thì phải trả lời mới biết ai chứ
Anh : ....
Em : Em mời anh đi uống nước nha
Tự dưng thấy a mặc cái mưa rồi deo cây guitar lên lưng bước ra khỏi quán, không quên tặng em thêm 1 câu mà h ngồi type lại e cũng thấy chạnh lòng
"" Gái xinh có ngồi sau xe đạp không hả em ""
Anh đạp xe đi trong màn mưa mà e cảm thấy 1 chút ghét 1 chút tâm trạng. Bóng a khuất xa...
Em về mà trong đâu mấy chứ trong lời nói nó cứ lởn vởn mãi . Thôi đi ngủ cho nó lành
Hôm sau em đến quá sớm hơn 9h em đã có mặt ở quán rồi. Vẫn vẻ mặt tươi cười ấm áp đó mà em thấy sao con người a có thể thay đổi 1 cách nhanh chóng như thế được
Anh: Em dùng gì
Em : Cho em như cũ
10p sau
Anh: Cho a gửi đồ ăn
Em : Cảm ơn.
A vừa bước đi được 1 vài bước...
Em : Anh ơiii
Anh : Sao vậy em
Em : em quên tiền ở nhà rồi a cho em mượn điện thoại gọi về nhà được không
Anh : Ơ....
Em : Nếu a sợ a vô hỏi quán lý xem quán có tuyển người rửa ly không cho em rửa trả tiền rồi em về cũng được
Anh : Thôi để a trả dùm rồi mai em ghé đưa lại a cũng được
Em : Ủa sao anh tốt vậy không sợ em lừa à. Tính ra 1 bữa ăn của em cũng hơn 1 ngày làm của a rồi còn gì
Anh : Nếu bỏ số tiền đó ra để biết được lòng 1 người thì nó quá rẻ em à ( không cả kèm theo 1 nụ cười )
Lần đâu tiên bị người khác nói mà cứng họng luôn
Em : Anh ơi
Anh : Em cần gì nữa hả
Giọng ngọt sớt vậy trời
Em : Tí rảnh a đàn cho em nghe nha
Anh : Anh đàn nghịch nghịch chứ có biết đánh đâu mà đàn cho em nghe nè
Em: ( Nghịch nghịch mà được như thế ai không muốn nghịch nghịch trời ) Thì a cứ đàn đi
Anh : Ờ tí vắng khách rồi a đàn cho
Ngồi trong quá lâu lâu lại nghe thấy tiếng đàn của a lòng chợt vui mà cũng chả được mấy bài đa số a toàn làm không, lâu lâu rảnh mới đàn được chút. Mà công nhận người ta nói yêu hay chú tâm đến gì thì thời gian trôi đi nhanh thật chứ. Đùng phát 11h rồi em cũng không nhận ra nếu không thấy bước ra với cây đàn sau lưng
Em : Anh ơi
Anh : Sao
Lại cái bộ mặt lạnh như băng của ngày hôm qua
Em : Anh về hả
Anh : Không thấy sao còn hỏi
Em : Mai anh rảnh không đi uống nước
Anh : .....
Em : Sao sợ gái xinh không dám ngồi sau xe đạp chứ gì
Anh : Ờ thì thế
Em : Mai em chở a đi cũng được mà có ai bắt a đạp xe đâu trời.
Anh : 4 ngày nữa rồi đi
Em : À mà tặng a này ( Nghĩ lại tự nhiên hồi đó tặng áo mưa mới khùng chứ. Hôm qua thấy anh mặc cái áo mưa CN rách 1 chút thấy chạnh lòng hôm nay làm người tốt hì )
Anh : Tự nhiên tặng
Em : Thế có nhận không để vứt
Anh : Quà này có để được lâu không
Em : Sao a hỏi thế
Anh : Có hay không
Em : Có
Anh : Thế a cảm ơn.
Rồi a đạp xe về luôn chẳng thèm chào lấy 1 câu. Người gì đâu mà cục tính
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro