Chương 7: Bài hát dành cho bản thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Lỗi biết bản thân thích Nhiệt Ba, lại không nghĩ rằng bản thân có thể thích Nhiệt Ba như vậy, 6 năm dài đằng đẵng, người này cứ vậy mà biến mất trong cuộc sống của cậu, cảm giác trong lòng lại càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng trở thành ma chướng của cậu, chấp niệm của cậu, phần không thể thiếu của cậu.

Lúc ban đầu chỉ lưu lại chút ấn tượng nhàn nhạt, di động của Ngô Hạ Vân chụp một tấm hình, cô gái mặc váy sườn xám Nguyệt Bạch, sợi tóc đen nhánh được giữ bằng cây trâm gỗ, có vài sợ lẳng lặng rơi trên trán, dáng người thanh thoát, đôi mắt dịu dàng, sắc môi đỏ hồng, kì diệu nhất không phải diện mạo xuất sắc ấy mà là khí chất thanh nhã cao quý kia của cô. Khiến người đã nhìn qua đều không quên được.

Chẳng trách Ngô Hạ Vân nâng niu như vậy, Ngô Lỗi nghĩ thầm, nếu phía bên ông của cậu biết cô gái bảo bối trong lòng của cậu là cô gái này, thế nào cũng tặng cho cậu một súng.

Không nghĩ rằng bản thân cậu cũng lưu lạc tới nước này, nguyên do cũng là do Ngô Hạ Vân, tính hướng của cô ít người biết, Ngô Lỗi là em trai ruột của cô, xưa nay kín miệng, Ngô Hạ Vân gì cũng nói với cậu.

Bà ngoại của Nhiệt Ba là Tô Châu Liêu gia tiếng tăm lẫy lừng, Nhiệt Ba tương lai muốn kế thừa tay nghề của bà ngoại, trong trường có nam sinh thổ lộ với Nhiệt Ba, Nhiệt Ba thích đồ ngọt, Nhiệt Ba thích cây Hoè...

Cậu thông qua Ngô Hạ Vân đã biết những thứ mình muốn biết.

Có một dạo năm mới, lúc đón giao thừa Ngô Hạ Vân lén lút về phòng, cậu đi theo phía sau, cô gái trò chuyện với Ngô Hạ Vân trong máy tính đem chính mình bọc đến tròn xoe, lại còn khoác một bộ áo khoác thời trước, gương mặt cô đông lạnh tới ửng hồng, lúc nói chuyện hà khí đều thành khói trắng, cứ vậy, cô cho Ngô Hạ Vân xem bày trí năm mới của quê mình, kiến trúc Giang Nam điển hình, tường trắng, ngói đen, hẻm sâu nhỏ, một đoạn đường đèn lồng màu đỏ, nước chảy róc rách.

Sau cùng cô dịu dàng nói với Ngô Hạ Vân: "Năm mới vui vẻ."

Ngô Lỗi dưới đáy lòng cũng trả lời một câu: "Năm mới vui vẻ."

Lại sau này, Ngô Hạ Vân kích động nói với cậu, Nhiệt Ba muốn tới đây nghỉ hè, cậu trong nháy mắt kia mừng như điên, trên mặt lại nửa phần không biểu hiện, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Uhm."

Ngô Hạ Vân ở phía sau uy hiếp cậu đối với Nhiệt Ba phải thân thiện một tý.

Cậu nghĩ thầm, thân thiện? Cậu có thể đem tim móc ra cho cô, nếu cô nói muốn.

Đối với tình cảm, cậu rất nhút nhát, khi Nhiệt Ba thật sự đứng trước mặt cậu, biểu hiện của cậu có thể nói là kém tới tận cùng, rõ ràng đã tự mình nói qua vô số lần, lần đầu gặp mặt, phải cười với cô, phải lưu lại cho cô ấn tượng đầu hoàn mỹ.

Còn may Nhiệt Ba không ngại, cô với cậu nghĩ không giống nhau, thậm chí còn đang bị đối đãi lạnh nhạt nhưng vẫn tự mình làm phở cho cậu, cô sẽ cười với cậu, gọi cậu là Lỗi Lỗi, xoa đầu cậu, khen cậu rất ngoan.

Một tháng ấy cô đối đãi dịu dàng với cậu, để chống đỡ cậu vượt qua 6 năm không có cô.

______________

Ngô Lỗi từ nhỏ tính cách ương bướng, là kiểu tính cách không đâm đầu vào tường thì không quay đầu lại, nhận định cái gì là nhất định phải làm. Cho nên thời điểm cậu thích chơi Ghita, cũng không hề kiêng kị tình huống trong nhà, gọn gàng dứt khoát nói muốn học.

Ba cậu không đồng ý, không phải không có nguyên do, anh họ của Ngô Lỗi là Ngô Ngọc Trình vì cái này mà quậy ra chuyện lớn, vốn học thứ này cũng không có gì, nhưng Ngô Ngọc Trình tại lớp Ghita yêu đương, làm to bụng con gái người ta, cô gái nọ vẫn là vị thành niên, bị ba mẹ dẫn đến Ngô gia cáo trạng, nói là muốn tố cáo Ngô Ngọc Trình, khiến Ngô lão gia tức giận trực tiếp nhập viện.

Đến tận bây giờ, ba của Ngô Lỗi đối với nhạc cụ vẫn có thành kiến rất lớn, cho rằng đó là thứ đồ tiêu khiển, không thể tính là việc học nghiêm túc, nên cũng không đồng ý cho hai chị em Ngô Hạ Vân và Ngô Lỗi đụng vào.

Ngô Lỗi lại giáp mặt nói ra, bị cự tuyệt liền trộm mua đàn, đương nhiên sẽ bị phát hiện, đàn Ghita cũng bị đập vỡ, cha con hai người đều tính tình ngoan cố, vì chuyện này ước chừng nửa năm không nói chuyện.

Sau đó Ngô Lỗi không nói chuyện này, chỉ là vẫn mua một cây đàn mới, bày trí thật tốt trong phòng, ba Ngô chỉ liếc mắt một cái cuối cùng tuỳ cậu.

Cây đàn này bị Nhiệt Ba nhìn thấy, cô không biết sự tình trong đó, rất có hứng thú khen Ngô Lỗi một câu đa tài đa nghệ.

Ngô Lỗi nhớ tới lúc Nhiệt Ba xem ca sĩ kia đánh đàn hát thần thái si mê, trong lòng từng đợt ghen tị nổi lên, chỉ trầm mặc chốc lát, lấy Ghita xuống, nói muốn đàn cho Nhiệt Ba nghe.

Là chiêu để lấy lòng cô gái mình thích, Ngô Hạ Vân không nghĩ em trai mình có thể làm tới bước này, cậu đã nhiều năm không cầm tới Ghita.

Mới đầu tay Ngô Lỗi mới cảm giác xa lạ, cậu chỉnh âm, nhìn Nhiệt Ba với vẻ mong chờ, hỏi cô muốn nghe bài gì.

Nhiệt Ba nói một câu tuỳ ý, cái gì cũng được, chẳng qua là nịnh đứa trẻ này diễn.

Sau cùng chọn "Bài hát viết cho bản thân".

Cũng không có lý do đặc biệt gì, chỉ là nghe nói Lý Phu Lâm từng trong tiết mục Thượng Phiên hát qua, Nhiệt Ba rất thích.

Có chút ngượng tay, nhưng sau khi gảy vài cái, cây đàn này vẫn còn rất thuận tay, huống hồ Nhiệt Ba ngồi đó, cậu tự nhiên thêm 120%.

Cậu hát:

"Muốn có lại chẳng được,

Đời người phải làm sao.

Điều nên từ bỏ lại mãi luyến tiếc,

Cứ chăm chăm nhắc chuyện quá khứ.

Đợi người phát hiện thời gian là kẻ trộm,

Nó sớm trộm hết lựa chọn của người."

.......

Âm thanh trong trẻo của chàng thiếu niên, không bằng chất giọng trầm thấp khàn khàn của Lý Phu Lâm, lại cũng hát ra ý cảnh khác, như khe núi suối trong, trộn lẫn tháng năm đầy hơi ngọt đào hoa, róc rách vòng qua khe đá, dịu dàng uyển chuyển, bốc lên hương vị ngọt ngào.

Không thể nghi ngờ chính là rất dễ nghe, Ngô Lỗi lại hát mười phần động lòng, cậu nghiêm túc hát, không dám ngẩng đầu để Nhiệt Ba nhìn đôi mắt thâm trầm của mình, nồng nhiệt khẩn thiết, không màng thâm tình.

Lại không ngờ khi ca khúc kết thúc, Nhiệt Ba hỏi rõ một câu: "Lỗi Lỗi có người mình thích sao?"

Dọa Ngô Lỗi không dám ngẩng đầu, vẫn là Ngô Hạ Vân ứng cứu, cười hi hi nói một câu: "Thằng nhóc mười mấy tuổi thích cái gì chứ, nó hát bừa thôi."

Vừa nói vừa ôm vai Nhiệt Ba đẩy cô vào phòng.

Để lại một mình Ngô Lỗi ở chỗ này, cả người cứng đờ, tay cầm đàn nhanh chóng trắng bệch, khớp xương rõ ràng, con ngươi bình tĩnh nhìn chăm chăm vào một điểm hư vô, trong lòng khẽ run.

Còn may, còn may bà chị tốt đẩy cô đi rồi.

Bằng không, cậu thiếu chút nữa, thiếu chút nữa liền buột miệng nói với cô: "Phải, có người thích rồi, người đó chính là chị."

Chị, có thể yêu em không?

_______________

Tháng 8 có 31 ngày, quy ra thành giờ là 744 giờ, thành phút thì có 44640 phút, nghe có vẻ thời gian khá dài, thực ra cũng chỉ chớp mắt.

Ngày Nhiệt Ba rời khỏi Bắc Kinh thời tiết thật đẹp, mặt trời không gay gắt, ánh nắng ấm áp vây quanh Tứ Cửu thành*

* Tứ Cửu thành: từ dùng để bốn cửa Hoàng thành (Tứ) và chín cửa nội thành (Cửu). Bốn cửa Hoàng thành gồm: Thiên An môn, Địa An môn, Đông An môn và Tây An môn; còn chín cửa nội thành gồm: Chính Dương môn (cửa trước), Sùng Văn môn, Tuyên Vũ môn, Triều Dương môn, Phụ Thành môn, Đông Trực môn, Tây Trực môn, An Định môn và Đức Thắng môn. Ngày nay, Tứ Cửu thành là thuật ngữ dùng để chỉ Bắc Kinh. (theo Baidu)

Ngô Hạ Vân và Ngô Lỗi đưa cô ra sân bay, thực ra không có u sầu biệt ly gì, bầu không khí giữa ba người vẫn nhẹ nhàng, chung quy không phải là sinh ly tử biệt, nếu muốn gặp, chỉ là mấy giờ bay thôi.

Huống hồ trong lòng Ngô Lỗi đã sớm tính toán, cách thức liên hệ và địa chỉ gia đình cậu đều nắm rõ, cùng cô bên nhau, đó là vấn đề thời gian, cậu chờ.

Nhưng thật ra Ngô Hạ Vân càng thêm luyến tiếc, cô đã tốt nghiệp, tất phải đi theo ba để rèn luyện, bên Nhiệt Ba tựa hồ không ổn, Liêu gia đã sớm thúc giục cô chính thức nhập môn bái sư.

Ý rằng tốt nghiệp chính là xa cách, đường ai nấy đi, dù cho trong lòng bận tâm, nhưng khó tránh khỏi hữu tâm vô lực.

Nghĩ tới điều này, Ngô Hạ Vân liền khó chịu muốn chết, cô thật sự thích Nhiệt Ba, bất kể là làm bạn bè, hay vì điều gì khác.

Ngô Lỗi thấy trong mắt chị mình có u sầu không nói rõ, khó có được một lần hào phóng, nói một câu đi mua caffee, để thời gian lại cho hai cô gái nói chuyện với nhau.

Khi đó cậu còn không biết, một khoảng cách này chính là 6 năm, bằng không cậu không nhường một giây nào.

"Hạ Vân!", Nhiệt Ba bị cô ôm chặt, có thể cảm thấy tâm tình của cô u ám, vỗ vỗ cô, an ủi nói: "Không sao, không sao đâu, cũng không phải tới già không gặp lại."

Ngô Hạ Vân không muốn nói, cô cũng không biết nói cái gì, chỉ ôm chặt Nhiệt Ba, trong lòng lặng lẽ nói với bản thân "Ngô Hạ Vân, ôm lâu một chút, lại lâu một chút, qua hôm nay, mày phải triệt để buông bỏ những tạp niệm khó có thể mở miệng đó, mày phải làm bạn tốt của cậu ấy, chỉ là bạn. Không thể làm cậu ấy khó xử, không thể làm cậu ấy chán ghét, không thể làm cậu ấy xa cách."

"Nhiệt Ba, Nhiệt Ba!" Ngô Hạ Vân gọi tên cô.

Nhiệt Ba ừ một tiếng, nói: tớ đây.

Ngô Hạ Vân nắm chặt góc áo Nhiệt Ba, trong lòng yên lặng nói nhỏ: "Tớ thích cậu, thích cậu như vậy, nhưng cậu yên tâm, chỉ đến hôm nay thôi."

Ngô Lỗi ở chỗ ngoặt, dựa vào vách tường uống ngụm caffee mới mua, uống vào miệng đắng chát, giống như nỗi lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro