2 người bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới cửa lớp, Alita thở hổn hển. Cô cố gắng quên đi những cảm giác kỳ lạ kia , định nói cho Myth biết nhưng cô lại nghĩ là do mình ảo giác vớ vẩn, nên lẳng lặng bước vào lớp, đến bàn học của mình để lấy tài liệu. Trong khi đó, đứng cạnh cửa, Myth thấy một cuốn sách trên cái bàn học nhỏ. Bước đến bên cạnh, chiếu đèn Flash lên mặt bàn, anh nhận ra đó là một quyển sách truyện rất nổi tiếng cách đây hơn mười năm. Có lần anh nghe ông chú nói về quyển sách đó. Đúng là nó từng làm mê mẩn giới trẻ trong cả thời gian dài nhưng bây giờ thì đâu còn ai đọc nó nữa. Anh nghĩ cuốn sách có thể là của người lạ đem vào nên quyết định đem về để đưa lại cho nhà trường.
_ May quá! Thấy tài liệu rồi, rút lui chiến thuật thôi !
_ Shhh, nhỏ thôi !
Anh đưa ngón tay lên miệng ra hiệu
Quay lại hành lang, cô và Myth hết sức ngạc nhiên khi thấy cánh cửa căn phòng kia đã được mở toang. Sự việc xảy ra quá đột ngột. Mới ít phút trước, cả hai đều kinh hãi cái cảm giác rờn rợn từ căn phòng bí ẩn, vậy mà giờ đây nó lại mở toang, trông bình thường như những phòng học khác. Hai đứa nhìn nhau, trong đầu nảy sinh hàng chục câu hỏi.
_ Sao lại như vậy nhỉ?
Myth thắc mắc
_Ai lại mở ra vậy, nó đã bị cấm rồi mà ?
Alita thêm vào , dường như sực nhớ ra điều gì, anh vội kéo tay Alita trở lại vào trong lớp.
_ Sao vậy mày ?
_ Shhh, đừng làm ồn ! ( Myth giải thích ) Có thể là trộm, hoặc là có ai đó làm chuyện gì đó mờ ám hay sao !
_ Cũng có thể ( cô nhớ lại ) – Hôm trước nghe mấy đứa trong lớp nghi ngờ thầy hiệu trưởng giấu thứ gì đó quý giá; nghĩ cũng có lý, vì căn phòng đó khóa bốn ổ, mở ra nhanh như vậy thì chỉ có thể là người quen thôi .
Myth giật mình vì lời kết luận đó. Đúng như Nguyên nói, mở bốn ổ khóa đồ sộ nhanh như vậy thì phải là người quen tay. Hơn nữa, mở những ổ khóa cỡ đó thì chắc chắn phải gây ra tiếng động, trong khi từ nãy đến giờ ngoài tiếng nói chuyện của hai đứa, Myth cho dù tai rất thính những cũng không hề nghe thấy bất cứ thứ gì khác, thậm chí là những tiếng nhỏ nhất cũng không có.
_Ngồi ở đây nhé, để tao ra ngoài xem sao ( Myth đề nghị )
_ Đừng! ( Alita kéo tay anh lại ) – ngồi một mình sợ lắm !
_Đây là lần đầu tiên tao thấy căn phòng đó được mở, mà chắc cũng không có cơ hội thứ hai đâu. Tao muốn đi xem thử .
_ Vậy thì tao cũng muốn đi. Nhưng mà mình chỉ đi ngang, ngó vào rồi về nhé !
Myth gật đầu đồng ý và cả 2 đứa bước ra ngoài. Căn phòng kia vẫn mở toang, trong khi không có dấu hiệu gì cho thấy có người bên trong. Lấy hết can đảm, hai đứa bước tới căn phòng kia. Thế nhưng, khi ngó vào bên trong, cả hai vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó hoàn toàn trống trơn. Căn phòng này cấu trúc cũng như tất cả những phòng học khác, chỉ khác là trong phòng không có gì trừ bốn bức tường. Vậy thì tại sao căn phòng lại phải khóa kín ? Cả hai cảm thấy yên tâm vì tưởng chừng sẽ nhìn thấy những thứ khủng khiếp trong phòng. Vậy là không phải hiệu trưởng buôn lậu hay giấu thứ gì mờ ám, cũng chẳng có dấu hiệu gì của ma quỷ. Sau một phút ngớ người ra vì những suy nghĩ quá cao xa của mình, Myth chợt cười, vỗ nhẹ vai Alita
_ Tưởng căn phòng có gì ghê gớm ( Myth nói ) .Alita , mày dám dám bước vào trong không?
_ Vào thì vào, sợ gì ?
Bước qua cánh cửa phòng, Myth cảm thấy ngột ngạt khó tả. Khác với không gian thoáng mát bên ngoài, đứng trong này khiếnanh khó thở. Alita bước từng bước tới giữa phòng rồi ngó xung quanh. Trong phòng tối om, chì có ánh trăng mờ ảo chiếu vào làm tăng thêm vẻ âm u vốn có. Quả thật phòng không có gì ngoại trừ lớp bụi bám dày đặc khắp nơi. Đột nhiên, cả Alita và Myth đều cảm thấy lạnh buốt và vô cùng sợ hãi mà không hiểu vì sao. Luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào làm cả hai nổi da gà.Cô nhận ra ánh mắt đã theo dõi cô suốt từ lúc mới vào trường, nhưng lần này, nó đến từ xung quanh cô. Chưa hết bàng hoàng, cả hai lại nghe như có tiếng xì xào bên tai. Nó nghe như tiếng nói, nhưng không phải giọng nói bình thường, mà như là phát ra từ một nơi xa xôi. Cái tiếng ấy nghe thật chói tai. Cô đưa cả hai tay lên bịt tai với vẻ mặt nhăn nhó, trong khi Myth liên tục ngoáy tai, cố gắng đẩy những âm thanh kia ra xa. Alita từ chỗ đứng im như tượng, giờ đây hai tay ôm lấy đầu còn hai chân run cầm cập khiến cô khụy xuống.Myth cũng không hơn, cả người run lên vì kinh sợ. Những lúc như thế này, đầu óc thông minh sắc bén của anh cũng không thể giúp gì hơn.
Trong phút định mệnh ấy, anh lấy hết can đảm nắm lấy tay cô kéo con bạn nối khố mình vụt nhanh ra ngoài. Không may, phần vì sợ, phần bị kéo đột ngột, cô mất thăng bằng nên vấp vào cửa và bị té chảy máu, nằm sóng soài ngoài hành lang.
_ '' Chết thật ( anh nghĩ trong đầu ) , giờ thì mình không thể bỏ nó ấy ở đây, nhưng nếu không đi nhanh thì chính mình cũng sẽ..."
Còn Alita thì cho dù chảy máu nhưng vẫn không nói nên lời, khuôn mặt cô vẫn còn in rõ nỗi sợ hãi. Cô vẫn còn nằm trong tay của thằng bạn mình nhưng hầu như không còn cảm nhận được gì nữa. Vừa lúc đó, có tiếng động phía cầu thang. Myth nghĩ là người bảo vệ đi kiểm tra.
_'' May quá, lão bảo vệ ( Myth nghĩ thầm ) ''
Sau những sự việc vừa qua, anh giờ đây thà bị bảo vệ bắt còn hơn là đối mặt với những thứ kinh khủng kia. Bóng người bước ra từ phía cầu thang, nhưng đó không phải là ông bảo vệ, mà là hai người khác, một nam một nữ. Họ đi tới phía anh và cô . Theo dáng mạo thì anh nhận thấy hai người này chỉ bằng tuổi mình, nhưng họ có vẻ trưởng thành hơn nhiều. Anh còn đang băn khoăn về sự xuất hiện đột xuất này thì một trong hai người nọ bước tới cạnh bên lên tiếng
_ Bạn bị chảy máu rồi – Người con gái chỉ vào chân của Alita và nói – để mình băng lại vết thương
_ Mình tên là Hyama . Các bạn cũng để quên đồ sao? – Người kia đưa tay ra chào –Cũng tại Saki để quên sách nên mới nhờ mình cùng quay lại trường
_ Cái ông này, vô duyên – học sinh tên Saki gắt nhẹ Hyama
Hóa ra là hai học sinh cùng trường. Myth thở phào nhẹ nhõm trong khi Saki băng bó cho Alita . Ít phút sau, máu ngưng chảy. Cô cũng hoàn hồn nhưng dường như vẫn còn chút sợ hãi. Cô không nói gì, chỉ nắm lấy cánh tay Myth để anh dìu dậy.
_ Cám ơn hai bạn nhiều lắm!( anh nói ) , không nhờ các bạn, bọn mình chẳng biết sao nữa. Thật phiền hai người quá !
_ Có gì đâu (Saki cười ) cùng cảnh ngộ mà. Thôi, dìu cô ấy về nhà trước đi, bọn mình lấy sách xong sẽ về ngay !
_ Phải đó ( Hyama tiếp lời ) đi chung dễ bị bảo vệ thấy lắm !
Thấy có lý, Myth dìu Alita xuống lầu, chậm rãi từng bước một. Giờ đây họ không còn chú tâm tới việc bị phát hiện nữa. Tuy nhiên, vì quá sợ hãi và phần vì mải chú tâm tới vết thương của Alita , họ không hề phát hiện ra là cánh cửa của căn phòng kia đã khép lại từ lúc nào.
Ra về trót lọt, không gặp trở ngại gì. Khí trời về khuya mát mẻ làm hai đứa gạt đi những chuyện kỳ quái mới đây, và họ thỏa thuận là sẽ giữ bí mật, không hé lộ cho bất cứ ai. Tới khi về ,cô cũng len lén lên phòng để ông bà bô ko thấy ko lại lắm nhọt . Cái chân vẫn đau nhói và cái cảm giác kia vẫn âm ỉ trong tâm trí cô . Cô cố gắng chỉ nghĩ đến sấp tài liệu để không còn bị ám ảnh nữa. Chừng hai ba tiếng sau, cô hoàn tất bài nhưng cũng không tài nào ngủ được vì cái chân đau , mà quái nhỉ , bao lâu đi đánh nhau có sao đâu , thế sao nay lại đau thế nhỉ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro