Chạng Vạng chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời thú nhận

... Edward giữa ánh sáng mặt trời... đó là một cảnh tượng khiến người ta sửngsốt. Tôi đã không để ý từ trước, dù rằng vẫn trộm nhìn anh suốt cả một buổi trưa. Làn da của Edward, là da vẫn trắng toát thay vì phải hồng hào do chuyến đi săn ngày hôm qua, bỗng phát sáng lấp lánh theo đúng nghĩa của từ này, tựa hồ như làn da của anh là một tập hợp của hàng trăm ngàn viên kim cương bé xíu đan kết lại vậy. Edward nằm yêu trên cỏ với chiếc áo sơmi phanh rộng, để lộ cả một bộ ngực vạm vỡ sáng bóng cùng đôi cánhtay tuyệt mỹ. Hai hàng mi lấp lánh sắc màu hoa oải hương của anh hơi khép lại; anh không hề ngủ. Một pho tượng quá hoàn hảo... tôi sững sờ... không rõđược tạc từ loại đá nào mà lại nhẵn thín như đá hoa cương và sáng lấp lóa như pha lê vậy.Thỉnh thoảng, đôi môi anh hơi động đậy, nhưng chỉ thóang diễn ra rất nhanh, giống như đang run rẩy. Khi tôihỏi, anh chỉ trả lời rằng anh đang hát, và hát rất nhỏ nên tôi không thể nghe thấy được.Cũng giống như Edward, tôi bắt đầu thư giãn dưới nắng, dù rằng không khí không khô thóang như ý thích của tôi. Tôi những muốn nằm lăn ra cỏ, như anh, để thưởng thức ánh nắng ấm áp vờn lên mặt. Nhưng thay vì vậy, tôi ngồi thu lu, tựa cằm lên gối, miễn cưỡng nhìn sang phía khác. Một cơn gió chợt thổi nhè nhẹ qua cánh đồng cỏ, những lọn tóc của tôi bị gió luồn bay hây hẩy, những ngọn cỏ cũng lắc lư, dập dờn xung quanh thân hình bất động của Edward.Cánh đồng cỏ đẹp là vậy, thế mà bên cạnh dáng vẻ lộng lẫy của Edward, bỗng trở nên lu mờ đến thảm hại.Một cách ngập ngừng có pha chút sợ sệt, sợ rằng anh sẽ bến mất như một ảo ảnh, một nét đẹp đến khó có thể tồn tại, tôi đưa một ngón tay ra, khẽ chạm vào mu bàn tay của Edward, bàntay đang nằm gần tay tôi. Thất khó tin trên đời này lại có một làn da mềm mượt như satanh mà lại lành lạnh nhưđá như thế. Bất giác tôi ngước mặt lên nhìn anh, nhận ra rằng anh đã mở mắttự khi nào và đang nhìn tôi trìu mến. Đôi mắt của anh là một đôi mắt màu vàng nâu của thứ kẹo làm bằng bơ đun với đường, ngời sáng và ấm áp sauchuyến đi săn. Và nụ cười của anh khẽ hé mở trên vành môi quyến rũ.- Anh không làm em sợ chứ? - Edward lên tiếng, giọng nói vó vẻ như đang bông đùa, nhưng tôi hoàn toàn nhận ra một mối quan tâm thật sự ẩn sâu trong giọng nói đó.- Em thấy bình thường.Nụ cười của anh nở ra thật rộng, những chiếc răng trắng tin lại sáng lấp lóa dưới nắng.Tôi giơ tay lên cao hơn, vương thẳng tay ra để có thể chạm được lên khuỷu tay của Edward, mơn nhẹ... Tôi cảm nhận được rõ ràng những ngón tay của mình bắt đầu run rẩy, và điều đó không hề lọt khỏi sợ chú ý của anh.- Anh có cảm thấy phiền không? - Tôi hỏi khi anh nhắm mắt trở lại.- Không - Anh trả lời, mắt vẫn nhắm nghiền - Em không hình dung nổi cảmgiác đó đâu - Nói rồi anh thở dài.Một cách khẽ khàng, tôi lướt tay lên những bắp cơ hoàn hảo của cánh tay Edward, men theo những đừong gân xanh hằn rõ bên dưới khuỷu tay. Tồi rất nhẹ nhàng, tôi dùng tay kia lật tay anh lại. Như nhận ra nỗi lòng của tôi, Edward giở bàn tay của mình lên tức thì. Cử động nhanh như cắt của anh khiến tôi giật mình ngượng nghịu; những ngón tay còn bám trên cánh tay anh đang đông cứng lại, tê buốt...- Anh xin lỗi - Edward thì thầm. Tôi ngẩng mặt lên, anh lập tức nhắm mắt lại - Ở bên em, anh dễ mất tự chủ...Vẫn nhẹ nhàng, tôi nâng tay anh lên, lật lật để xem muôn vàn những tia sáng lấp lánh trong lòng bàn tay. Rồi tôi đua nó đến gần mặt mình hơn, cố tìm kiếm cho được những viên kim cương ẩn sâu dưới làn da lành lạnh đó.- Nói cho anh biết em đang nghĩ gì đi -Edward thì thầm. Ánh mắt anh chiếu thẳng và tôi... Đó là một cái nhìn đầy ắp cảm xúc - Anh vẫn chưa quen được cái cảm xúc chẳng biết em đang nghĩ gì ấy.- Anh biết không, không chỉ có mình anh mới có cái cảm giác ấy đâu.- Cuộc sống trở nên thật khó khăn - Tôi vừa nghe thấy một chút tiếc nuối lẩn quất trong giọng nói của anh đấy ư? - Thế mà em chẳng chịu nói cho anh biết.- Em đang ao ước được biết suy nghĩ của anh... - Tôi trả lời nhát gừng.- Gì nữa?- Em cũng ước sao cho mình có thể tinrằng anh thật sự đang hiện diện ở bên em, và mong sao cho mình không còn sợ nữa.- Anh không muốn em sợ - Edward thì thào, giọng nói của anh thật êm ái. Và tôi cảm nhận được ngay tức khắc điềuanh muốn nói, đó là: tôi không cần phải sợ, đơn giản chỉ vì không có gì phải sợ hết.- Ừm, không phải là nỗi sợ như anh đang nghĩ đâu, và em cứ luôn nghĩ về nỗi sợ đó.Nói xong, tôi như người mất hồn - Edward vừa nhỏm người dậy, anh hành động quá nhanh, nhanh đến nỗi mắt tôi không bắt được một cử động nào của anh cả. Anh chống khuỷu tay phải xuống đất, còn tay trái vẫn để yêntrong tay tôi. Gương mặt thiên thần của anh chỉ cách gương mặt tôi có vài centimet. Có lẽ tôi cần... Không, tôi phải tìm cách tránh sự gần gũi bất ngờnày mới được, nhưng cả người tôi cứ cứng đờ, toàn thân không tài nào cử động được. Đôi mắt vàng óng của anh như muốn nuốt chứng lấy tôi.- Thế em lo sợ điều gì? - Anh thì thào.Tôi làm sao có thể trả lời cho anh được. Trước đây, tôi đã trãi qua tình huống này môt lần, khi hơi thở dịu mát của anh phả nhẹ vào mặt tôi. Ngọt ngào, thơm ngát, mùi hương tự nhiên ấy khiến tôi thật sự bị cuốn hút. Nó không giống với bất kỳ mùi hương nào khác. Một cách tự nhiên, và khôngcân nhắc, tôi hơi nhú đầu ra phía trước, khẽ thở vào.Edward bỗng quay mặt đi, giật phắt tay ra khỏi tay tôi. Đến khi tôi thất thầnnhận ra thì anh đã ở xa tôi hai mươi mét rồi. Anh đứng ở rìa cánh đồng, trong bóng râm của một cây linh sam đại thụ mà nhìn tôi đăm đắm, đôi mắt sa sầm xuống, thái độ rất khó dò...Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi sửng sốt, bàng hoàng cùng cơn đau quặn thoắt đang hằn trên gương mặt mình. Hai bàn tay tôi trở nên buốtnhói.- Em... xin... lỗi Edward - Tôi ngập ngừng, và hiểu là anh có thể nghe thấy.- Chờ anh một chút - Edward trả lời đủto để đôi tai ù ù, khó cảm nhận được âm thanh của tôi nghe thấy. Tôi lặng người, ngồi im thin thít.Sau mười giây mà tôi có cảm tưởng như đã trôi qua hàng mấy thế kỷ dài đằng đẵng, anh trở lại, bước đi thật chậm rãi. Rồi anh dừng lại, giữa hai chúng tôi còn một khoảng cách, anh nhẹ nhàng ngồi xuống, hai chân khoanh lại, đôi mắt không hề rời khỏi tôi. Anh hít vào thật sâu rồi mỉm cười ra vẻ biết lỗi.- Thật lòng anh xin lỗi - Edward ngập ngừng - Giờ em có hiểu những điều đằng sau chữ nếu khi anh nói là nếu anh là người không?Tôi gật đầu ngay tức khắc, nhưng không thể cười nổi trước lời nói bông đùa của anh. Chất ađrênalin nhanh như chớp lan toả khắp các huyết mạch của tôi... cảnh báo có nguy hiểm... Và Edward hoàn toàn ngửi được điều đó. Nụ cười của anh chuyển sang nhạo báng:- Anh là loài động vật ăn thịt đáng sợ nhất thế gian, phải không? Mọi thứ về anh đều cuốn hút em cả... giọng nói này, gương mặt này, thậm chí cả mùi hương nữa. Giống như anh cần có tất cả những thứ ấy!Bất thình lình, Edward đứng thẳng dậy,nhảy bật lên rồi lập tức chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa. Rồi cũng rất bất ngờ, Edward đột ngột xuất hiện ở bên dưới bóng cây linh sam đại thụ ban nẫy. Anh vừa chạy khắp một vòng cánh đồng... trong chưa đầy một giây.-... Giống như em cần phải trống tránhanh - Edward bật cười chua chát.Nói đến đây, anh đưa một tay lên... Trong không gian bỗng vang lên một tiếng Crắc chói tai... Một cành cân samdày hơn nửa mét đã lìa khỏi thân cây một cách dễ dàng. Edward ôm giữ nó một lát, rồi cũng bằng cánh tay ấy, bằng một tốc độ nhanh đến chóng mặt, anh quăng nó vào một thân cây đại thụ khác. Một đòn mạnh bạo. Cànhcây vỡ ta, còn thân cây kia thì run rẩy...Và chưa được một cái chớp mắt, anh đã đứng ngay trước mặt tôi, cách tôi chỉ khoảng nửa mét... lặng lẽ như một tảng đá.-... Giống như em cần phải đấu tranh với anh vậy... - Giọng nói của Edward thật hiền.Tôi ngồi im không nhúc nhích, chưa bao giờ tôi có cảm giác sợ anh đến như vậy. Chưa bao giờ tôi thấy anh hoàn toàn được tự do, không còn ép mình theo khuôn khổ như thường khi nữa. Cũng như chưa bao giờ tôi lại thấy anh rũ bỏ lối cư xử của một con người theo đúng nghĩ ma lại... đẹp đếnthế. Gương mặt tái mét, đôi mắt mở rộng, tôi bây giờ không khác gì một con chim đang bị ánh mắt thôi miên của con rắn làm cho cứng đờ.Đôi mắt tuyệt đẹp của Edward đang bừng bừng một ngọn lửa kích động muốn thiêu rụi tất cả... bỗng chợt dịu lại. Mọi cảm xúc cuồng nộ sau vài giây bùng phát thành hành động từ từ tan biến. Anh trở lại là một Edward mang bao nỗi niềm u uẩn như thường khi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro