Chạng Vạng chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý trí

- Rõ ràng là Edward lái xe rất tốt, khi anh giữ tốc độ vừa phải, tôi phải thừa nhận điều đó. Cũng giống như mọi việc khác, anh chẳng có vẻ gì gọi là đang cố gắng cả. Mắt dõi thẳng con đường phía trước mặt, giữ cho các bánh xe không chệch ra khỏi tim đường dù chỉ một xăng ti mét, anh điều khiển vô lăng có một tay, còn tay kia, anh âu yếm nắm lấy tay tôi. Thỉnh thoảng, Edward lại hướng mắt lên vầng thái dương đang sắp tắt, thi thoảng lại quay sang nhìn tôi, nhìn gương mặt, mái tóc phất phơ theo làn gió lùa qua ô cửa sổ. Bàn tay chúng tôiđan vào nhau.Khi vừa lên xe, anh đã chỉnh cái ra đi ôsang một đài phát thanh chuyên phát những bài hát xưa lơ xưa lắc, rồi anh nghêu ngao hát theo một bài mà từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi mới được nghe. Thật đáng ngạc nhiên, anh thuộc rành rọt từng chữ một, chẳng vấp ở bất kỳ một câu nào.- Anh thích nhạc hồi thập niên năm mươi lắm à? - Tôi lên tiếng hỏi.- Nhạc của thập niên năm mươi rất hay, hay hơn thập niên sáu mươi, bảy mươi rất nhiều, úi trời! - Edward rùng mình - Nhạc của thập niên tám mươi cũng được.- Sao anh... không cho em biết tuổi thật của anh? - Tôi hỏi một cách rụt rè, sợ rằng câu hỏi ấy sẽ làm cho vẻ tươi tỉnh trên gương mặt của anh biến mất.- Điều đó quan trọng lắm sao? - Anh mỉm cười (Thật hú vía!)- Không, nhưng em vẫn thắc mắc... - Tôi nhăn nhó - Trên đời này chẳng có gì bí ẩn đến độ khiến em phải bật dậy vào lúc nửa đêm đâu.- Liệu anh nói ra, em sẽ buồn thì sao... - Edward trầm ngâm, rồi ngước nhìn lên mặt trời, im lặng.- Em sẽ không sao đâu - Tôi lên tiếng.Anh thở dài, quay sang, nhìn thật lâu vào đôi mắt của tôi, dường như đã quên hẳn con đường phí trước mặt. Tất cả những gì trong mắt tôi đã khiến anh mạnh mẽ hơn lên thì phải. Edwardlại ngước lên nhìn mặt trời, ánh sáng đỏ rực của quả cầu lửa lúc chiều tà làm cho làn da của anh phảng phất một màu hồng ngọc. Anh chậm rãi kể:- Anh sinh năm 1901, tại Chicago - Edward dừng lại, khẽ liếc mắt sang tôi. Gương mặt của tôi lúc này chẳng mảy may có lấy bất kỳ một dấu hiệu nào của sự ngạc nhiên, thay vào đó, chỉ đơn thuần là sự kiên nhẫn lắng nghe phần còn lại của câu chuyện. Edward mỉm cười, một nụ cười mờ nhạt và tiếp tục kể - Carlisle gặp anh trong mộtbệnh viện...vào mùa hè năm 1918. Lúc ấy, anh mười bảy tuổi, đang sắp chết vì bệnh cúm Tây Ban Nha.Edward hoàn toàn cảm nhận được việc tôi đang thở vào, vậy mà tôi nghĩ chỉ có mình mới nghe thấy. Anh lại quay sang nhìn vào mắt tôi một lần nữa.- Anh không còn nhớ rõ nữa... chuyện xảy ra lâu lắm rồi, vả lại, ký ức của conngười trong anh đã nhạt nhòa từ lâu - Edward tư lự một lát, sau đó, anh kể tiếp - Anh chỉ nhớ là mình đã cảm thấy như thế nào khi được cứu sống. Điều ấy thật không dễ dàng chút nào, đó không phải là điều người ta có thể quên được.- Thế còn bố mẹ của anh?- Hai người đã chết vì bệnh. Anh chỉ còn trơ trọi có một mình mà thôi. Đó là lý do ông ấy chọn anh. Trong tình cảnhkawps nơi náo loạn vì bệnh dịch như vậy, không một ai hay biết là anh đã bỏ ra đi cả.- Thế ông ấy... đã cứu anh như thế nào?Edward ngập ngừng vài giấy trước khi trả lời. Hình như anh đang suy nghĩ lung lắm về cách dùng từ.- Rất khó khăn. Không có mấy người như bọn anh có thể kiềm chế đwocj cái bản ngã của mình để mà làm việc đó. Nhưng Carlisle là người nhận đức nhất, tốt nhất còn sót lại trên đời này. Anh không tin em có thể tìm được ai đó sánh ngang với ông ấy - Anh dừng lại một lúc - Anh chỉ nhớ là mình đã rất đau đớn, y như chết đi sống lại vậy.Nhìn đôi môi đang giần giật một cách khó chịu, tôi hiểu rằng anh sẽ không đào sâu vấn đè này nữa. Tôi cố dằn nén tính hiếu kỳ của mình xuống để không phải tìm hiểu, dù rằng đang chẳng làm gì khác ngoài việc ngồi trên x echo Edward chở về như thế này. Có rất nhiểu điều tôi cần phải suy nghĩ về vấn đề kỳ lạ đó, với tôi, mọi thứ đều mới chỉ bắt đầu... Và chắc chắn Edward đã nhận ra mọi biểu hiện cho thấy là tôi chẳng hiểu mô te gì hết.Giọng nói êm dịu của anh lại cất lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi:- Hành động của ông ấy xuất phát từ nỗi cô đơn. Đây thường là lý do đứng đằng sau những lựa chọn. Anh là thành viên đầu tiên của gia đình Carlisle, sau đó ít lâu, ông áy mới gặp Esme. Bà ấy ngã từ trên một triền núi xuống. Người ta đã đưa Esme vào thẳng nhà xác của bệnh viện... mặc dùtim bà ấy vẫn còn đập...- Vậy là các anh đều phải hấp hối trước... rồi mới trở thành... - Chúng tôichưa bao giờ dùng đến cái từ kinh khủng đó, cho đến tận lúc này đây, cũng thế.- Không, tất cả là ở Carlisle. Ông không bao giờ là điều đó nếu người ta không muốn - Một niềm kính trọng sâu xa phảng phất trong giọng nói của Edward mỗi khi anh nhắc đến tên vị bác sĩ khả kính đó - Mặc dù vậy, mọi chuyện sẽ dễ đang hơn - Anh tiếp tục nói - ...nếu máu đang yếu... Bố anh đã giải thích như vậy - Nói đoạn, Edward nhìn thẳng vào con đường trước mặt đang trở nên tối dần, tôi hiểu câu chuyện đang đến hồi khép lại.- Còn Emmett và Rosalie?- ...Sau Esme, Carlisle tiếp nhận thêm Rosalie làm thành viên mới của gia đình. Lúc đầu, anh đã không nhận ra hy vọng của ống ấy...rằng Rosalie sẽ là bạn đời của anh như Esme đã trở thành bạn đời của ông vậy - Nói đến đây, Edwward mở tròn đôi mắt - Nhưng Rosalie chưa bao giờ vượt quá giới hạn là một người chị gái. Chỉ hai năm sau, chỉ ấy gặp Emmett... Bọn anhlúc đó đang ở Appalachia...Róalie khi ấy đang đi săn và bắt gặp một con gấu đang chuẩn bị xơi tái Emmett. Chị ấy đã đưa Emmett đến gặp Carlisle... đi bộ gần một trăm dặm đường... Thật không thể nào tưởng tượng nổi là Rosalie có thể thực hiện được một hành trình gian nan đến như vậy - Nóirồi, Edwardnems về phía tôi một cái nhìn dò đoán, và một cách nhẹ nhàng, anh nâng nắm tay của chúng tôi lên, hai bàn tay vẫn luôn đan vào nhau, chưa hề buông lỏng... và quệt nhẹ tay mình lên má tôi.- Nhưng chị ấy làm được - Tôi thốt lênđầy cảm phục rồi nhìn nhanh sang hướng khác, trốn tránh đôi mắt đẹp mê hồn của Edward.- ừ - Edward lẩm bẩm - Róalie đã nhìn thấy gì đó trên gương mặt của Emmett... Chính cái đó đã tiếp thêm sức mạnh cho chị ấy. từ dạo đó cho tới giờ, họ luôn luôn ở bên nhau. Thảng hoặc, Emmett và Rosalie lại ra ở riêng, như một đôi vợ chồng mới cưới.Bọn anh mà càng là ra vẻ ngây thơ chúng nào thì lại càng được ở cố định một nơi lâu chứng ấy. Hình như Forks là một nơi sống lý tưởng, và tất cả bọn anh phải ghi danh vào trường trung học - Nói đến đây, Edward phá ra cười- Thế nào rồi vài năm nữa, bọn anh sẽ phải tham dự lễ cưới của Rosalie và Emmett lần nữa cho mà xem.- Còn Alice và Jasper thì sao?- Alice và Jasper là hai người đặc biệt. Trước khi gặp gia đình anh, cả hai đều sống tự lập, đều tự hình thành nhân cách cho mình mà chẳng ai dạy dỗ cả... Jasper vốn có gia đình riêng, nhưng lại là một gia đình không bình thường như bao gia đình khác, Jasper trở nên chán đời, bỏ nhà đi hoàng. Chính Alice đã tìm gặp anh ấy. Cũng giống như anh, Alice có những năng lực đặc biệt, vượt xa khả năng của những người như anh.- Vậy sao? - Tôi cắt ngang, đầu óc trở nên mê mẩn - Nhưng anh đã bảo rằngtrong gia đình chỉ có một mình nah mới có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thôi mà.- Đúng vậy, nhưng cô ấy biết những cái khác. Alice thấy trước được mọi việc... Những việc có thể xảy ra, những việc săp sửa xảy ra. Nhưng chỉ là chủ quan thôi, Tương lai đâu phải là thứ đã lên dây cót sẵn. Mọi thứ đều cóthể thay đổi.Quai hàm của Edward chợt nghiến lại khi thốt ra những lời đó, anh quay sang nhìn tôi... đó là một cái nhìn chóng vánh, vì anh đã quay nhanh lại, khiến tôi có cảm giác như mình đã tưởng tượng ra hành động đó.- Thế cô ấy đã thấy những gì?- Alice trông thấy Jasper và biết rằng Jasper sẽ đi tìm mình, thậm chí là trước khi Jasper kịp ý thức được hành động đó. Rồi Alice trông thấy Carlisle và cả gia đình anh, thế là hai người họ cùng tìm đến nhà anh. Cô ấy nhạy cảmnhất với những nhân vật đặc biệt. Aliceluôn nhìn thấy trước... chẳng hạn như một nhóm người giống như anh sắp sửa đến gần...cũng như những nguy hiểm họ có thể gây ra.- Vậy là có nhiều người...như anh sao? - Tôi không giấu được nỗi ngạc nhiên. Trời ơi, bao lâu nay, tôi đã đi giữa bao nhiêu người như vậy rồi?- Không, không nhiều đâu. Nhưng hầu hết đều không sống cố định ở bất kỳ một nơi nào. Chỉ có một số người như bọn anh, từ bỏ việc săn người,... - Nói đoạn, anh ném cho tôi một cái nhìn ranh mãnh - ...là có thế sống giữa loài người trong một thời gian dài. Bọn anhchỉ tìm thấy một gia đình khác giống mình thôi. Họ sống trong một ngôi làng nhỏ ở Alaska. Bọn anh đã sống chung với họ một khoảng thời gian, nhưng mà sống chung nhiều người như vậy dễ bị chú ý lắm. Những ngườikia... cũng cảm thấy ngại.- Còn những người khác?- Là dân du cư, hầu hết là như vậy. Bon anh đã từng sống rày đây mai đó rồi chứ. Nhưng mệt mỏi và chán lắm. Thỉnh thoảng, bọn anh có gặp họ, vì hầu hết những người như anh đều thích sống ở phướng Bắc.- Tại sao vậy?Lúc này, chúng tôi đang đậu xe trước cửa nhà tôi, Edward đưa tay tắt máy xe. Bên ngoài thật tối tăm và im ắng, tối nay không có trăng. Đèn hàng hiên nhà tôi chưa bật.. Vậy là bố vẫn chưa về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro