Chạng Vạng chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia đình nhà Cullen

Thứ ánh sáng tĩnh lặng của một ngày đầy mây đã đánh thức tôi dậy. Tôi đang nằm vát tay lên trán, trạng thái ngật ngừ chen lẫn với cảm giác ngờ ngợ. Hình như có một điều gì đó...tôi cố gắng nhớ lại từng hình ảnh của cơn mơ đêm rồi...và không quênbuông một lời than vãn. Tôi trở người, hy vọng có thể trở lại giácmơ cũ. Bất chợt, toàn bộ ký ức của ngày hôm qua bỗng chốc ùa về, xâm chiếm lấy toàn bộ ý thức của tôi.- Ôi trời ơi! - Tôi bật đậy, ngồi ngay giữa giường...Hành động bất thần khiến đầu óc tôi trở nên váng vất.- Đầu tóc em bây giờ trông không khác gì một đống cỏ khô cả...nhưng anh thích như vậy - Giọng nói trầm tĩnh của Edward cất lên từ chiếc ghế bập bênh đểở góc phòng.- Edward! Anh vẫn còn ở đây ư? - Giọng nói của tôi không giấu được nỗi hoan hỉ, và không kịp suy nghĩ gì thêm, tôi lao ra khỏi giường, chạy đến ôm chầm lấy anh...Đến lúc đó, toàn bộ ý thức của tôi mới kịp nhận ra hành động của mình, tôi chết trân, choáng váng trước tình cảm không còn kiểm soát được ấy. Nhìn vào mắt anh dò tìm thái độ, long tôi không giấu được nỗilo là mình đã khiến anh chưa kịpchuẩn bị tinh thần.Nhưng đáp lại nỗi lo ấy là một tràng cười ngặt nghẽo.- Tất nhiên rồi - Anh giật mình, nhưng câu trả lời của anh ẩn chứa sự thích thú trước thái độ nồng nhiệt cuat tôi. Một cách âu yếm, anh ôm lấy tôi, xoa nhẹ lên phần lưng đang căng cứng vì ngượng nghịu.Một cách thận trọng, tôi gục đầulên bờ vai cứng cáp của Edward, khẽ khàng tận hưởng mùi hươngthơm ngát.- Em cứ ngỡ đó là giấc mơ.- Em đâu có khả năng sáng tạo - Anh bắt đầu chóng ghẹo.- Trời, bố em! - Tôi chợt nhớ ra, và tiếp tục không kịp suy nghĩ, tôi vùng ra khỏi lòng anh, chạy đến chỗ cửa phòng.- Bố em đã rời khỏi nhà được một tiếng đồng hồ rồi...Sau khi đã gắn lại mấy sợi dây cáp dưới mui xe, anh cũng có thể làm được mà. Điều đó khiến anh cảm thấy buồn. Ừm, nếu không thường xuyên mở mui xe lên thìcái xe ấy hay giở chứng lắm à?Tôi tần ngần, trong lòng muốn trở lại bên anh vô hạn, nhưng ngại vì mình chưa đánh răng rửamặt gì hết.- Em đâu có hay bối rối, lung túng như vậy vào mỗi buổi sáng đâu - Edward nhận ra ngay điều đó, anh lại mở rộng vòng tay đón chào tôi. Một lời mời thật hấp dẫn, không thể cưỡng lại được...Nhưng...- Anh cho em một phút riêng tư- Tôi thẽ thọt.- Anh sẽ chờ.Tôi đi như chạy vào nhà tắm, không còn hiểu nổi cảm xúc của chính mình nữa. Tôi cứ như người lơ lửng trên mây. Gương mặt hiện ra trong gương kia thậtxa lạ...đôi mắt sáng bừng, hai má thì đỏ ửng bởi lòng cuồng nhiệt. Sauk hi chải răng xong, tôibắt đầu phá vỡ cái tổ quạ...nghĩalà chải lại mái tóc đang rối bù. Xong xuôi, tôi vấp nước lên mặt,cố hít thở lại cho đều... Nhưng nào có thành công, vì sau đó, tôilại tất ta tất tưởi trở về phòng.Giống như một phép màu...Edward vẫn ngồi đó, hai tay dang rộng chờ đợi tôi. Tim tôi lại gióng lên rộn rã.- Mừng em đã trở lại - Anh ôm chầm lấy tôi, thì thầm.Anh đu đưa tôi trong im lặng, dễ có đến cả lúc sau...Và tôi pháthiện ra rằng anh đã thay quần áo, mái tóc của anh thật óng mượt.- Anh đã rời khỏi đây? - Tôi buộctội, tay mân mê cái cổ áo sơ mi mới tinh của anh.- Anh có thể vẫn mặc bộ quàn áo ngày hôm qua...nhưng rồi hàng xóm của em sẽ đánh giá chúng mình như thế nào?Tôi trề môi.- Đêm qua em ngủ rất sâu; cuộc độc thoại sau đó xảy ra rất nhanh - Đôi mắt anh lấp láy - Anh không hề bỏ sót một từ nàocả.Tôi rên rỉ:- Em đã nói gì?Đôi mắt vàng trở nên vô cùng ấm áp khi anh trả lời:- Em nói rằng em yêu anh.- Anh đã biết từ trước rồi mà - Tôi nũng nịu, giấu mặt vào vai anh.- Thật tuyệt vời khi nghe điều đó, em có biết không.Tôi dụi đầu vào vai Edward.- Em yêu anh nhiều lắm - Tôi thỏ thẻ.- Em là tất cả cuộc đời anh - Edward cũng khẽ khàng đáp lại.Không cần phải nói thêm một lời nào nữa...Chúng tôi cứ dập dềnh trong sự đu đưa nhẹ nhàng của Edward...mãi cho đến khi căn phòng bắt đầu sáng hẳn.- Đến giờ ăn sáng rôi - Anh lên tiếng...Đay là một bằng chứng để cho tôi hiểu rằng anh luôn nhớ đến mọi giờ giấc sinh hoạt của tôi. Tôi đoán chắc như vậy.Bất ngờ, như một phản xạ tự nhiên, tôi ôm lấy cái cổ họng của mình bằng cả hai tay, mắt mở rộng nhìn anh trân trối. Mộtnỗi bang hoàng xen lẫn với đau khổ hiện ra ngay lập tức trên gương mặt của Edward.- Em đùa đấy! - Tôi bật cười khúc khích - Tại vì anh đã bảo là em không biết diễn.Edward cứng đờ người lại, một lúc sau, gương mặt của anh cau lại, đầy căm phẫn.- Chằng thấy buồn cười ở chỗ nào cả.- Rất vui mà, cà anh cũng biết như vậy - Dù nói vậy nhưng tôi vẫn cản thận quan sát đôi mắt vàng thẫm của Edward, để dọ đoán xem anh có còn giận không...Hình như là tôi đã được tha thứ.- Anh có cần phải lặp lại không? - Edward ôn tồn nói - Đến giờ ăn sáng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro