Hồi 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đêm ấy, sau cái lần Hai Thiện để Bá An chờ đợi mỏi mòn trong phòng học, hai người bọn họ đã không còn nói chuyện với nhau. Hai Thiện nhớ lại cảnh mình trở về trong cơn say, người nồng nặc mùi rượu, không còn giữ được phong thái đĩnh đạc thường ngày. Say khướt, chân bước còn không vững, nhưng vẫn cố bám lấy vai Bá An, bắt cậu ngồi xuống giảng bài như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, khi cơn say đã qua đi, Hai Thiện tỉnh dậy đầu cậu đau như búa bổ, nhưng không phải cơn đau ấy khiến cậu day dứt. Mà chính là ánh mắt Bá An đêm qua, ánh mắt mang theo sự thất vọng, khiến cậu cứ dằn vặt mãi không yên. Cậu không nhớ nổi mình đã nói những gì, chỉ nhớ những lời bông đùa cợt nhả thoát ra khỏi miệng mà không thể kiểm soát. Thay vì chăm chú học hành như mọi khi, cậu lại như một tên vô sỉ, cứ chọc ghẹo Bá An. Hai Thiện biết, mình đã làm điều quấy với con nhà người ta.

Hai Thiện không ngừng tự trách, tự hỏi liệu Bá An có thật sự giận mình hay không.

Cả ngày hôm đó, Hai Thiện không tài nào tập trung vào công việc hay những chuyện khác. Trong đầu cậu chỉ có một câu hỏi duy nhất: "Làm sao để xin lỗi và làm lành với Bá An đây?" Những ngày sau đó, Hai Thiện không dám đối diện trực tiếp với Bá An, nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát, mong rằng sẽ có cơ hội để nói lời xin lỗi với Bá An.

Bà Cả, với bản năng của một người mẹ, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ giữa con trai mình và Bá An. Trước đây, mỗi buổi chiều, bà thường thấy Hai Thiện và Bá An cùng nhau ngồi học tiếng Pháp trong phòng học, tiếng cười đùa vang lên vui vẻ, xua tan đi không khí nặng nề thường thấy trong cái dinh thự rộng lớn này.

Nhưng dạo gần đây, mọi chuyện dường như đã không còn như trước. Hai Thiện không còn dành nhiều thời gian bên cạnh Bá An. Cậu thường lấy lý do bận rộn với công việc gia đình, những trách nhiệm mà ông Hội đồng Vĩnh giao phó để tránh né những buổi học. Ngược lại, Bá An trở nên trầm lặng hơn, không còn vẻ tươi vui như ngày đầu bước chân vào dinh thự.

Một buổi tối nọ, sau bữa cơm, bà Cả quyết định hỏi thăm Hai Thiện về mối quan hệ giữa cậu và Bá An. Bà khéo léo dẫn dắt câu chuyện, không trực tiếp nhắc đến tên Bá An mà chỉ hỏi con trai về những thay đổi trong sinh hoạt thường ngày.

"Con dạo này bận rộn lắm sao, Thiện?" bà Cả hỏi, giọng nhẹ nhàng. "Má thấy con không còn ngồi học tiếng Pháp với Bá An như trước nữa."

Hai Thiện thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu trả lời qua loa, cố gắng tránh đi ánh mắt thăm dò của mẹ mình.

"Dạ, con bận rộn với công việc mà cha giao. Cũng sắp đến lúc con phải gánh vác chuyện gia đình rồi, má à," cậu nói.

Bà Cả không hài lòng với câu trả lời này, bà biết tỏ công chuyện mần ăn của gia đình, cũng không bận tới tối mắt tối mũi, nhưng cũng không muốn làm khó con trai. Bà khẽ gật đầu, như tạm chấp nhận lời giải thích, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ.

Cùng lúc đó, bà tìm đến Bá An, người đã trở thành một phần quen thuộc trong gia đình. Bà hỏi thăm cậu về những buổi học cùng Hai Thiện, nhưng Bá An chỉ đáp ngắn gọn, không muốn nói nhiều về việc này.

"Dạ, cậu Hai bận rộn nên không có thời gian học nhiều như trước. Con cũng không dám làm phiền," Bá An trả lời, mắt nhìn xuống, tránh né ánh mắt của bà Cả.

Mỗi khi trời chập tối, cậu Hai Thiện lại trở về dinh thự với dáng vẻ mệt mỏi, nét mặt buồn bã. Bà Tư, người quản gia lâu năm, không khỏi lo lắng khi thấy cậu Hai Thiện ngày càng trầm tư, ít nói. Còn Bá An, dù nhận ra sự thay đổi ở Hai Thiện, nhưng cậu chỉ biết im lặng, không dám hỏi han hay trách móc gì. Cậu hiểu, sự xa cách này là điều Hai Thiện lựa chọn.

Hai Thiện nhớ về những khoảnh khắc vui vẻ, thoải mái khi ở bên cạnh Bá An, nhớ cái cách mà Bá An cười mỗi khi giảng bài, cái cách mà cậu ấy kiên nhẫn giải thích những từ tiếng Pháp mà cậu mãi vẫn không thể hiểu. Những ký ức ấy cứ như một cuộn phim quay chậm, hiện lên trong đầu Hai Thiện khiến cậu không thể nào chịu đựng thêm sự im lặng giữa hai người.

Đêm hôm, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Hai Thiện nằm trên giường, trằn trọc không thể ngủ được. Cậu biết rằng tình cảm dành cho Bá An không thể nào dập tắt được. Cậu không thể tiếp tục lảng tránh người con trai mà mình đã dành trọn tình cảm nữa. Cuối cùng, chính Hai Thiện là người quyết định xuống nước trước. Cậu đứng dậy, khoác vội chiếc áo khoác, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đi đến trước phòng Bá An.

Hai Thiện đứng trước cửa phòng, tim đập thình thịch. Cậu ngập ngừng giây lát rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng gõ cửa trong đêm khuya vang lên giữa không gian yên tĩnh, như lời gọi mời của một tình yêu đang chờ đợi được giải thoát. Bên trong phòng, Bá An đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng gõ, liền ngồi dậy. Cậu bước đến mở cửa, cánh cửa khẽ mở, Bá An xuất hiện trước mặt Hai Thiện. Gương mặt cậu vẫn bình thản nhưng ánh mắt có chút bối rối, có lẽ vì sự xuất hiện bất ngờ của Hai Thiện.

Hai Thiện cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Bá An, giọng cậu trầm xuống, mang theo sự hối hận thật lòng. "An, tui xin lỗi. Lần trước... tui đã quá đà. Đáng lẽ tui không nên ép em như vậy. Tui biết lỗi rồi, em có thể... tha thứ cho tui không?"

Bá An im lặng một lúc, trong lòng có chút ngạc nhiên khi thấy Hai Thiện, một người luôn kiêu hãnh, nay lại chịu xuống nước như thế. Nhưng điều đó cũng khiến cậu cảm thấy ấm lòng. Bá An cười đến xinh đẹp.

"Không sao đâu cậu Hai," Bá An đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không còn vẻ hờn dỗi như trước. "Chuyện đã qua rồi, em không còn nhớ tới nữa."

Nghe những lời ấy, Hai Thiện cảm thấy như một tảng đá lớn được nhấc khỏi ngực mình. Cậu ngước lên, mắt sáng rỡ như một đứa trẻ vừa được tha lỗi. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Hai Thiện tiếp tục: "An, tui còn một điều muốn nói. Nếu em đồng ý, tui đưa em về thăm cha mẹ mình. Đã lâu rồi em chưa về thăm nhà, chắc họ cũng nhớ em lắm."

Lời đề nghị của Hai Thiện khiến Bá An bất ngờ. Cậu không ngờ rằng Hai Thiện lại quan tâm đến mình đến mức nghĩ đến chuyện đưa cậu về thăm cha mẹ. Trong lòng Bá An dâng lên một cảm giác ấm áp, pha lẫn chút cảm động.

"Thật sao, cậu Hai?" Bá An hỏi lại, giọng nói có chút ngỡ ngàng.

"Thật chứ," Hai Thiện đáp ngay, ánh mắt tràn đầy sự chân thành. "Tui nghĩ em sẽ vui khi được về thăm nhà."

Bá An đôi mắt cười khẽ lém lỉnh, cậu đưa ngón tay út của mình ra trước mặt Hai Thiện, giọng nói vang lên nhẹ nhàng, có chút tinh nghịch: "Cậu hứa với em đi."

Lời nói tuy đơn giản nhưng lại chứa đựng biết bao kỳ vọng, như thể chỉ cần Hai Thiện gật đầu, mọi phiền muộn trong lòng Bá An sẽ tan biến.

Hai Thiện thoáng ngạc nhiên trước cử chỉ trẻ con ấy, nhưng rồi cũng không thể kìm lòng trước nét hồn nhiên của Bá An. Nụ cười tươi rói trên môi, cậu đưa ngón tay út của mình ngoéo lấy ngón tay nhỏ bé của Bá An, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền lên đến tim.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Bá An, giọng nói trầm ấm đầy chân thành: "Tui hứa với em."

Hai Thiện cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc đang dâng trào trong lòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro