Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cốc cốc cốc...!” lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: “Xin chào, Mã Tổng, tôi là phục vụ của khách sạn, đưa bữa sáng đến cho ngài!”

Mã Gia Kỳ cau mày, để tấm chi phiếu lên giường, đi ra mở cửa.

Bữa sáng vô cùng thịnh soạn, Mã Gia Kỳ nhìn người nam ở trong góc, nói: “Tới ăn sáng trước đi!”

Kết quả, người nam nhân vẫn ngồi khóc ở đó, Mã Gia Kỳ cũng không nhiều lời, ăn một mình, vừa ăn vừa nói: “Việc tối qua, tôi cũng nói rõ với cậu, tôi cho cậu 5 triệu, việc của chúng ta, cậu cũng không được nói với bất kì ai!”

Lúc này, đột nhiên Đinh Trình Hâm ngẩng đầu lên! Cậu kinh ngạc mà nhìn người đàn ông xa lạ ở trước mặt, 5 triệu gì? Anh cho là cậu đang buôn bán sao?

Không biết người đàn ông này đã làm gì để đuổi Vũ Hàng đi, chạy vào trong phòng đem cậu...bây giờ lại còn muốn cho cậu nhiều tiền như vậy để làm nhục cậu...

Đinh Trình Hâm càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, coi như là cậu thật sự đã ngủ chung đi, cậu cũng kiên quyết không nhận khoản tiền này.

“Anh yên tâm, việc này tôi sẽ không nói với ai!”

Làm sao cậu có thể nói ra được chứ!

Nhặt lại quần áo rơi đầy trên sàn, hai mắt của cậu đỏ rực, vô cùng nhếch nhác, thật sự không hề nghĩ đến chuyện này lại thành ra như vậy.

Khi Đinh Trình Hâm đi, Mã Gia Kỳ vẫn còn đang tao nhã mà ăn bánh mì nướng, dường như không hề quan tâm đến sự rời khỏi của cậu, nhưng tấm chi phiếu kia, vẫn còn đang nằm cô đơn trên giường, cũng không biết là đang chế nhạo ai!

Vừa đi khỏi khách sạn Hilton, điện thoại của Đinh Trình Hâm liền vang lên, là tin nhắn của Hoàng Vũ Hàng.

“Trình Trình, tối qua anh ở trong phòng chờ em cả đêm, em cũng không đến. Là vì em có chuyện gấp sao? Không sao, anh sẽ tiếp tục chờ em, anh sắp bay rồi, chờ anh về nước, sẽ mang quà về cho em, yêu em. Vũ Hàng!”

Đinh Trình Hâm sửng sờ, vốn dĩ là anh không hề có ở trong phòng, tại sao lại nói ở trong phòng đợi em cả đêm? Rốt cuộc là đã xảy ra nhầm lẫn gì rồi?

Chẳng lẽ Tiểu Lâm đưa sai thẻ phòng? Hay là.... không, không thể nào, làm sao Tiểu Lâm lại có thể làm một việc như vậy!

Đinh Trình Hâm cất điện thoại đi, nhìn thế giới đông đúc ở bên ngoài, đột nhiên lại cảm thấy đau buồn, có lẽ chờ khi Hoàng Vũ Hàng về nước, bọn họ có thể quay trở lại như lúc đầu được sao?

Hoặc, kết thúc như vậy cũng tốt!

Đinh Trình Hâm nghĩ đến việc chia tay với Hoàng Vũ Hàng, trong lòng rất đau đớn, đau đến mức cậu cảm thấy run rẩy.

Tất cả những điều này, đều xảy ra từ đêm hôm qua!

Tiểu Trạch, thật sự là cậu sao?Trong điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy! Lúc này, Đinh Trình Hâm mới phát hiện ra mình đã gọi điện thoại cho Tống Á Hiên.

Nhưng không có người nhận.

Cậu đi trên đường, nhớ lại mọi điều giữa cậu và Hoàng Vũ Hàng.

Từ khi bắt đầu yêu nhau, cho đến sự vui vẻ đầy căng thẳng của hôm qua, tất cả những kỉ niệm ùa về giống như một bộ phim điện ảnh, tất cả đều vô cùng sống động, cũng đã trở nên vô cùng xa vời!

Tối qua bọn họ còn vui vẻ mà thảo luận về việc kết hôn trong tương lai, anh còn bảo đảm rằng trong 2 năm ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho cậu, để cho cậu có thể nghe được giọng nói của anh, nhìn thấy được anh.

Nhưng tất cả những điều này, đều trở thành những nguyện vọng không thể thực hiện được.

Cậu thật sự không thể nào xem như không có chuyện gì xảy ra, còn gọi điện thoại, gửi tin nhắn với anh sao?

Không thể nữa...

Bọn họ cũng không thể có hôn lễ, cũng không thể có con...

Không có nữa rồi, không còn gì nữa...

Tiếng thắng xe chói tai và tiếng điện thoại vang lên dồn dập là cho cậu cắt đứt suy nghĩ của mình, đột nhiên cậu quay đầu lại, phát hiện mình đang đứng giữa đường, chiếc xe dừng lại cách cậu vô cùng gần, gần như là đã muốn đụng vào cậu.

Đinh Trình Hâm lập tức tỉnh lại, lui về ven đường, nhìn chiếc xe tiếp tục phóng đi.

Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, cậu nhìn màn hình, là điện thoại của mẹ Hoàng Vũ Hàng.

Cậu vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, nhận điện thoại: “Dì...”

Không chờ cho Đinh Trình Hâm chào hỏi, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, cắt đứt lời nói của Đinh Trình Hâm.

“Đinh Thiếu Gia, cậu cũng tự xem đi, bây giờ Vũ Hàng của chúng tôi được công ty phái ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, chờ khi nó từ nước ngoài về, giá trị của bản thân cũng không thể như vậy nữa. Trước kia, khi hai người yêu nhau, tôi vốn không hề đồng ý, cũng vì Vũ Hàng của chúng tôi thích cậu, cho nên tôi mới không nói gì, nếu bây giờ hai người đã không còn ở cùng một thành phố, hi vọng Đinh Thiếu Gia có thể chủ động rời khỏi Vũ Hàng của chúng tôi, đừng tiếp tục quấy rầy Vũ Hàng của chúng tôi nữa!”

Bàn tay cầm điện thoại của Đinh Trình Hâm run lên.

“Tôi cũng không gạt cậu, lần này Vũ Hàng ra nước ngoài, bên cạnh còn có một cô gái khác, gia thế của cô gái này rất tốt, tương lai có thể giúp cho Vũ Hàng của chúng tôi. Hơn nữa con bé cũng rất thích Vũ Hàng của chúng tôi, cơ hội ra nước ngoài lần này chính là do con bé tiến cử, cho nên chúng tôi rất thích con bé làm con dâu nhà chúng tôi. Đinh Thiếu Gia đến từ vùng quê nào? Gia cảnh của cậu như vậy làm sao có thể xứng với Vũ Hàng của chúng tôi? Nếu chúng tôi ngăn cản, chưa chắc Vũ Hàng sẽ đồng ý chia tay, nhưng nếu Đinh Thiếu Gia chủ động chia tay...”

Mẹ của Hoàng Vũ Hàng dừng lại, mọi người đều là người thông minh, không cần nói, cũng có thể hiểu được câu này là có ý gì.

Cậu biết rõ Vũ Hàng yêu cậu thật lòng, tại sao người trên toàn thế giới này đều muốn chia rẽ bọn họ?

Cậu đã bị phá hủy tất cả rồi, cậu đã không còn tương lai nữa, sớm muộn thì cậu và Hoàng Vũ Hàng cũng sẽ chia tay, cuộc điện thoại vào lúc này, chỉ là làm cho ngày đó đến sớm hơn mà thôi?

Đinh Trình Hâm cố nén đi nước mắt và những nghẹn ngào, trả lời điện thoại: “con hiểu rồi. con sẽ làm theo ý của dì!”

Đối phương nhận được câu trả lời của Đinh Trình Hâm, lúc này mới hài lòng mà tắt điện thoại.

Tắt điện thoại, Đinh Trình Hâm đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cố gắng ngẩng đầu lên, không muốn để cho nước từ trong hốc mắt lại tuôn trào ra lần nữa.

Cậu cảm thấy cả người của mình vô cùng lạnh, chưa bao giờ lạnh lẽo như vậy.

Mặt trời chói chang ngay trên đỉnh đầu, trong lòng lại như một hầm băng.

Mọi chuyện cứ xảy ra liên tiếp như thế, đã làm cho trái tim cậu bị bóp nát, cậu đón xe trở về quê.

Vốn dĩ cậu cho rằng quay về nhà, ít nhất cũng có thể tìm được một chút an ủi.

Nhưng giây phút khi cậu mở cánh cửa nhà ra, cậu biết, đó chỉ là một mong ước quá cao xa.

“Kẻ hèn hạ quả nhiên chỉ có sinh ra một đứa hèn hạ! Xem con trai của cô đi, tuổi còn nhỏ như thế, lại cùng với đàn ông đi thuê phòng!”

Mẹ của cậu quỳ ở trên sàn, bà nội cầm một xấp ảnh quăng lên mặt bà.

Mẹ đã sắp ngã xuống, chắc hẳn đã quỳ rất lâu, trên mặt còn có vết thương, vết bầm tím lộ rõ trên trán, rõ ràng là luôn phải cúi lạy.

“Mẹ...” Đinh Trình Hâm vứt cái túi trong tay xuống sàn nhà, nhào tới, quỳ xuống trước mặt bà nội: “Bà nội, mẹ con lại làm sai việc gì sao, sao bà lại đánh mẹ?”

Bà nội Đinh nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường, cầm những tấm ảnh ở trên bàn, quăng thật mạnh lên mặt của cậu.

“Cậu còn có mặt mũi mà hỏi đã làm chuyện gì sai? Ngay cả một đứa bé mẹ cậu cũng không sinh được, đây chính là cái sai lớn nhất! Nuôi dưỡng một đứa tạp chủng ở bên ngoài cũng không có thứ gì tốt!” bà nội Đinh tỏ vẻ chán ghét mà quét mắt nhìn cậu và mẹ mình, trong ánh mắt không hề che giấu sự khinh thường: “Hôm nay có người đưa những tấm ảnh này đến đây! Nói cậu và một người đàn ông đến khách sạn thuê phòng? Đê tiện, bại hoại, thật sự là một ô nhục cho nhà họ Đinh của tôi!”

Nghe bà nội nói, gương mặt của Đinh Trình Hâm đột nhiên trở nên trắng bệch không còn chút máu, cậu cầm những tấm ảnh trên sàn lên xem, kinh ngạc vô cùng, đó chính là những tấm ảnh cậu và người đàn ông kia lăn lộn ở trên giường!

Cậu cầm những tấm ảnh này quăng đi thật xa! Đây là thứ gì vậy? Tại sao lại có những tấm ảnh này?!

Hơn nữa... tại sao những tấm ảnh lại nằm trong tay của bà nội!

“Bà nội...” cậu cắn môi, muốn giải thích, lại phát hiện mình không thể nói được lời nào, bởi vì tất cả những tấm ảnh kia, đều là sự thật!Mẹ cậu định giải thích: “Mẹ, Trình Trình, thằng bé...”

Lời của mẹ Đinh còn chưa nói hết, bà nội Đinh đã nóng nảy mà vỗ mạnh lên bàn quát lên: “Gan của cô cũng lớn nhỉ, còn dám ngụy biện! Người chụp hình cũng tìm đến tận cửa, chẳng lẽ còn có thể vu oan cho con trai của cô sao? Gà lớn không đẻ trứng được, nhỏ cũng chẳng đoan trang! Nhà họ Đinh của chúng tôi đã tạo ra nghiệt gì vậy chứ, lại mang người phụ nữ đồi bại như cô vào nhà!”

Bà nội Đinh cầm tách trà quăng thật mạnh lên trán của mẹ Đinh làm bà ngã xuống.

Đinh Trình Hâm thấy bà nội lại muốn đập đồ, xoay người ôm chặt lấy mẹ mình.

“Xoảng!” tách trà bay thẳng lên lưng của Đinh Trình Hâm, lập tức bể nát.

Đinh Trình Hâm cảm thấy sau lưng nóng hổi và đau nhức, cả phần lưng vô cùng rát, nỗi đau dường như không phải là ở trên cơ thể của cậu nữa!

“Trình Trình...” mẹ Đinh nhìn thấy Đinh Trình Hâm dùng phần lưng của mình để chắn tách trà cho bà, hốc mắt lập tức đỏ ửng: “Có đau không con?”

Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng lắc đầu, vành mắt đỏ rực.

Một chút đau đớn này thì tính là gì chứ?

Rất nhiều năm nay, đau đớn mà mẹ phải chịu còn nặng hơn thế này rất nhiều!

Bà nội 3 hừ lạnh, cái mà bà không muốn nhìn thấy nhất, chính là cảnh hai mẹ con diễn vở nghĩa nặng tình thâm.

Lúc này, chương trình quảng cáo dài miên man trên tivi cũng đã kết thúc, chuyển đến chuyên mục tin tức, từng tấm ảnh lại được tuôn ra.

“Sáng sớm nay, người thừa kế của tập đoàn nhà họ Mã - Mã Gia Kỳ cùng một cậu trai đi thuê phòng đã bị chụp lén, thông qua những tấm ảnh chúng ta có thể thấy được căn phòng vô cùng lộn xộn, quần áo đầy sàn...”

Bà nội Đinh nhìn thấy những tấm ảnh của Đinh Trình Hâm trong tivi, cơn giận lại nổi lên, lập tức đi lấy gậy, đánh tới tấp lên người của hai mẹ con Đinh Trình Hâm.

“Thật sự là một nghiệt chủng! Thuê phòng cũng có thể lên tivi! Thật quá bẽ mặt, nhà họ Đinh của chúng tôi sao lại nuôi dưỡng thứ tiện nhân như vậy! Các người cút hết cho tôi! Cút!!!”

Đinh Trình Hâm không ngờ tới việc này vậy mà lại lên tivi, nhưng hiện tại, căn bản là cậu không hề có thời gian để quan tâm đến những tin tức trong tivi, cậu và mẹ đang ôm chặt lấy nhau, cắn răng chịu đựng, không dám phản kháng, càng không dám bước ra khỏi cửa.

Bởi vì chỉ cần bước ra khỏi cửa nhà này, thì thật sự không thể nào quay về nữa!

Ngay lúc này, bên ngoài có người xông vào, vừa vào cửa đã gọi: “Mẹ...”

Đinh Trình Hâm nghe được giọng nói này, đáy mắt lập tức dâng lên hi vọng: Ba về rồi!

Nhưng ba Đinh chỉ nhìn bọn họ, đưa tay ra, rồi lại rút về, ánh mắt đầy sự né tránh.

Lòng của Đinh Trình Hâm dần trở nên lạnh xuống, nếu ba Đinh không thể bảo vệ cho bọn họ, thì cái nhà này còn có thể ở lại bao lâu đây?

Đã nhiều năm như thế, ba vẫn luôn hèn nhát như vậy, mỗi lần mẹ bị bà nội đánh đập, không phải là ba đứng khoanh tay cam chịu ở bên cạnh hay quỳ xuống cầu xin tha thứ thì cũng không thay đổi được gì.

Đủ rồi! Thật sự là quá đủ rồi!

Nhà như vậy, thật khiến cho con người ta trở nên tuyệt vọng!

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ham#ký