Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bà nội Đinh bây giờ đã hoàn toàn ngây người, bà của bạn trai của Đinh Chân Chân nổi giận đùng đùng kéo con trai, còn chưa lấy ra ba chục ngàn, vừa rồi diệu võ dương oai trước đoàn xe của Mã gia tức giận rời đi.

Bọn họ không dám chặn đoàn xe của Mã gia, cho dù trầy xước chút xíu, đã đủ để bọn họ cả đời không ăn không uống cũng không thường nổi.

Đinh Chân Chân thấy Đinh Trình Hâm phá hủy đính hôn của cô ta, nhất thời ghen tị tới cực điểm. Nếu không phải ở đây có nhiều người, cô ta nhất định đoạt cực phẩm mĩ nam này từ bên người cậu.

Bên trong căn phòng, Mã lão phu nhân và bà nội Đinh thương lượng xong chi tiết, quay đầu nhìn mẹ Đinh.

“Mẹ Đinh còn có gì cần bổ sung không?” Mã lão phu nhân nhìn mẹ Đinh.

Không đợi mẹ Đinh mở miệng, bà nội Đinh đã mở miệng nói: “Cô ta có thể có ý kiến gì? Trong cái nhà này, tôi định đoạt.”

Mẹ Đinh đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối không có người hỏi ý kiến bà, tựa như bà không tồn tại vậy, không có bất kì ý nghĩa gì.

Cậu nhìn mẹ mình, thấy khóe mắt bà đầy nước mắt, nhưng dáng vẻ không nói được một chữ, đáy lòng đau đớn một trận.

Trong nhà này, cậu và mẹ vĩnh viễn không có cảm giác tồn tại.

Bất kì ai cũng có thể quyết định số mệnh của hai người.

Con cái lấy chồng lấy vợ, người mẹ này không có chút quyền lực nào.

Mã Gia Kỳ theo bản năng nhìn sang Đinh Trình Hâm, khi anh thấy sắc mặt cậu tái nhợt, lại có lòng trắc ẩn.

Cậu hít sâu một hơi, rất nhanh liền điều chỉnh xong ưu tư của mình, nói với anh: “Gia… Gia Kỳ, lần đầu tiên anh tới thôn này phải không? Tôi dẫn anh đi chung quanh?”

Thân hình anh nhất thời cứng đờ: “Được.”

“Đúng rồi, Gia Kỳ con cùng Trình Trình đi ra ngoài một chút, những chuyện khác không cần lo.” Mã lão phu nhân nói: “Nơi này có chúng tôi là đủ rồi.”

“Dạ.” Lúc này Đinh Trình Hâm mới đứng lên rời đi.

Hai người cùng ra khỏi căn phòng, một trước một sau đi tới bên cạnh.

Bất kể đi tới đâu, sau lưng họ cũng có đám người đi theo.

“Em có lời muốn nói với tôi?” Anh khẽ nhíu mắt hẹp dài: “Nói ở đây là được.”

Cậu nhìn một đám người đi theo sau, nói: “Anh vào phòng cùng tôi một lát đi.”

Cậu chẳng qua cảm thấy quá nhiều người, nói chuyện không tiện mà thôi.

Nhưng những lời này lọt vào tai Mã Gia Kỳ dường như còn mang theo ý khác.

Khóe miệng Mã Gia Kỳ không khỏi nhếch lên: “Được.”

Cậu dẫn anh xoay người vào phòng của mình.

Bước vào phòng, anh cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng lên.

Mặc dù phòng rất nhỏ và cũ nát, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Tầm mắt Mã Gia Kỳ dừng lại khung hình này cực kì lâu mới dời tầm mắt đi.

Cậu đưa ly nước cho anh, thấy anh đang nhìn hình mình, nhất thời tiến đến úp tấm hình xuống, có chút bất an nói: “Mã gia không cần phải cho tôi nhiều tiền như vậy, xem như cho tôi, tôi cũng không thể lấy một đồng.”

Mã Gia Kỳ tà mị cười một tiếng: “Tiền của Mã gia tôi, cũng không phải dễ cầm như vậy, số tiền này vừa được gửi vào tài khoản của em. Dĩ nhiên, sau khi số tiền này vào tài khoản của em, em cho ai, đó chính là chuyện của em.”

Cậu nghe anh nói thế, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Cậu không muốn bà nội chiếm tiện nghi, tiền này mà vào túi bà nội, liền đừng hi vọng lấy ra được một phần.

Anh xoay người nhìn kệ sách dựa vào vách tường, phía trên là hình và bằng tốt nghiệp của Đinh Trình Hâm.

Nhìn cậu con trai mặc đồ học sĩ trong hình, nụ cười dưới ánh mặt trời rực rỡ,Mã Gia Kỳ theo bản năng đưa tay lấy xuống.

Đinh Trình Hâm lập tức đoạt lại, ôm vào trong lòng, thở phì phò nói: “Không được động vào hình này.”

Anh cúi đầu nhìn cậu, đây là biểu tình thứ tư của cậu anh thấy được trừ khóc và mỉm cười anh.

Chân mày nhíu chung một chỗ, lỗ mũi và miệng cũng nhíu lại, thật giống một con mèo kiêu ngạo.

Không nghĩ tới, dáng vẻ tức giận của cậu nhìn cũng rất được.

Không, hẳn là rất thú vị.

Lần đầu tiên anh biết con trai lại có nhiều biểu tình sinh động như vậy, Tiểu Trạch trừ công thức hóa mỉm cười vẫn là công thức hóa mỉm cười, rất hiếm có một mặt háo hức như vậy.

Người nam nhân này hiển nhiên thay đổi nhận biết của anh đối với những người khác.

“Hình này đối với cậu rất quan trọng?” Mã Gia Kỳ thuận miệng hỏi: “Mỗi người khi tốt nghiệp đều chụp tấm hình như thế? Là bởi vì người chụp hình là người rất đặc biệt?

Tiếng nói Mã Gia Kỳ vừa dứt, ánh mắt Đinh Trình Hâm trong nháy mắt trở nên rất tịch mịch.

Đúng vậy, ý nghĩa của hình này là ở người chụp, Hoàng Vũ Hàng.

Chẳng qua, tất cả đều không thể quay lại nữa.

Khóe mắt hẹp dài của cậu hơi nheo lại, vừa vặn thấy được tịch mịch trong đáy mắt cậu, không biết tại sao, đáy lòng anh lại nổi lên ưu tư khác thường.

Mã lão phu nhân và bà nội Đinh rất nhanh đã thương lượng xong ngày cưới, vì chuẩn bị hôn lễ vội vàng, cho nên hai nhà không tính tổ chức lớn, chẳng qua là hai nhà ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm, bí mật cử hành nghi thức nhỏ là được.

Bà nội Đinh hoàn toàn không để ý hôn lễ có tổ chức lớn hay không, bà chỉ để ý vội vàng gả Đinh Trình Hâm vào Mã gia, mau sinh đứa bé này ra, nhận được lễ vật đám hỏi sang trọng kia.

Vì vậy dưới sự sắp xếp của hai nhà, chương trình trong ngày hôn lễ rất nhanh đã được đưa ra.

Mã gia quả nhiên là tiền muôn bạc biển, cái gì cần có đều có.

Mặc dù chuẩn bị gấp rút, nhưng cần là có tình cảnh, cần là có tình cảm.

Trong phòng nghỉ ngơi lớn, chỉ có một mình cậu.

Câụ ngơ ngác nhìn mình trong gương, khuôn mặt đó thật xa lạ. Mặc dù trang điểm tinh xảo, đeo trang sức mấy chục triệu, nhưng là mình, vẫn là mình trước kia sao?

Hôm nay cậu chính thức được gả cho Mã Gia Kỳ thì phải chính thức hoàn toàn cáo biệt.

Không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy hốt hoảng trong lòng, giống như hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong một phòng nghỉ ngơi khác, anh đang đứng trước gương thắt cà vạt.

Anh hôm nay, tuấn mỹ đến mức dù thợ trang điểm là đàn ông cũng không có cách nào dời mắt.

Tiểu A từ bên ngoài bước nhanh vào, báo cáo: “Tổng giám, Lý Thiên Trạch tiểu thư đột nhiên trở về nước, hiện tại đang đi tới nhà thờ, xem ra đến có chuẩn bị.”

“Rốt cuộc cậu ấy cũng chịu về nước? Lúc đầu nói đi là đi, còn buồn cười tặng cho tôi một món quà. Quà Mã Gia Kỳ tôi nhận vào tay sẽ không bao giờ trả lại.” Khóe miệng Mã Gia Kỳ nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Vốn cho là Lý Thiên Trạch khác biệt, hiện tại nhìn lại, cũng không có gì khác.

“Vậy… chúng ta cần chặn lại không?” Tiểu A không nhịn được hỏi: “Lý Thiên Trạch tiểu thư cũng không nhận được thư mời.”

“Không, cho cậu ấy vào, có một số việc xem ra nên giải quyết, kéo dài nữa cũng không có ý nghĩa gì.” Mã Gia Kỳ sửa sang lễ phục, xoay người nhìn trợ lý Tiểu A: “Phân phó mọi người, cho người đó xuất hiện.”

“Dạ, tổng tài.” Tiểu A lập tức nhận mệnh rời đi.

Lý Thiên Trạch đứng bên ngoài nhà thờ, nìn toàn bộ thứ tinh xảo hoa lệ trước mặt, không nhịn được cắn răng: Toàn bộ nơi này vốn là thuộc về cậu!

Chẳng qua cậu lấy đêm đầu tiên của Đinh Trình Hâm làm quà cho Mã Gia Kỳ, nhưng không hề có ý định đưa cả người Đinh Trình Hâm cho anh.

Tại sao anh kết hôn với Đinh Trình Hâm?

Không, tuyệt đối không thể! Chỉ có Lý Thiên Trạch cậu ta bỏ rơi đàn ông, tuyệt đối không có đàn ông bỏ rơi cậu ta!

Lý Thiên Trạch muốn tìm Mã Gia Kỳ, nhưng Mã Gia Kỳ căn bản không dễ gặp như vậy, không có mệnh lệnh của anh, căn bản không có người có thể tới gần anh.

Thà tốn sức tìm anh, không bằng khiến Đinh Trình Hâm chủ động rời khỏi.

Ra quyết định, Lý Thiên Trạch xoay người, đi tới hướng phòng nghỉ cô dâu.

“Cốc cốc cốc.” Có người gõ cửa tiến vào.

Đinh Trình Hâm vừa quay đầu, ánh mắt trong nháy mắt trợn to.

Cậu gặp được người có lẽ không dám tin nhất trên thế giới này – Lý Thiên Trạch.

Lý Thiên Trạch có chiều cao ưu thế trên 1m78, cậu ta bước mấy bước liền tới trước mặt cậu, không đợi cậu mở miệng đã giơ tay lên tát cậu một bạt tay vang dội.

“Ba.” Bạt tay này vang dội dứt khoát, tốc độ quá nhanh cậu không kịp phản ứng.

Thân thể cậu lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên bàn, nếu không phải cậu nhanh tay lẹ mắt chống cái ghế, bụng của cậu đã đụng vào bàn.

Cậu ngẩng đầu từ trong gương thấy được khuôn mặt dữ tợn của Lý Thiên Trạch, không khỏi giật mình.

Tại sao Lý Thiên Trạch ở đây?

Không đợi cậu mở miệng,  Lý Thiên Trạch vẻ mặt dữ tợn chỉ cậu mắng to lên: “Đinh Trình Hâm, tại sao cậu có thể vứt bỏ Hoàng Vũ Hàng, kết hôn với Mã Gia Kỳ? Lương tâm của cậu đâu? Bị chó ăn rồi? Tại sao cậu kết hôn với Mã Gia Kỳ, anh ấy là bạn trai của tôi, cậu lại muốn kết hôn với anh ấy.”

Thanh âm Lý Thiên Trạch bén nhọn, hung hãn đâm đau màng nhĩ của Đinh Trình Hâm.

Lúc này cậu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, đột nhiên xoay người nhìn Lý Thiên Trạch, cố nén toàn thân run rẩy nói: “Tiểu Trạch, cậu trở về thật đúng lúc, tôi đang muốn hỏi cậu, tại sao trong phòng 1216 ở quán bar không phải là Vũ Hàng, tại sao là Mã Gia Kỳ? Vũ Hàng ở đâu?”

Lý Thiên Trạch bị Đinh Trình Hâm hỏi một câu ngây người tại chỗ, run rẩy nửa ngày, sau đó đảo tròng mắt một vòng nói: “Sao tôi biết cậu ở trong phòng bạn trai tôi. Rõ ràng tôi cho cậu thẻ phòng 1210, cậu lại mất trí mà cầm thẻ phòng của tôi và Mã Gia Kỳ. Sao tôi biết cậu mở phòng của bạn trai tôi? Đinh Trình Hâm, cậu xem lương tâm của cậu đi, nhiều năm qua tôi tốt với cậu như vậy. Tại sao cậu có thể đối xử với tôi như thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ham#ký